Quantcast
Channel: 覚えるような覚えないような瞬間
Viewing all 878 articles
Browse latest View live

Buồn nhè nhẹ...

$
0
0
Tự nhiên dạo này có nhiều tin tức về cái chết quá nên có hơi giật mình. Kể ra thì dạo nào mà chẳng có tin người này người kia qua đời, nhưng nguyên nhân mình có ấn tượng đậm nét như vầy là vì hầu hết là người quen. Chậc =.=

Vẩn vơ nghĩ (quẩn) thêm chút nữa thì thấy có lẽ từ nay về sau sẽ càng có nhiều sự ra đi. Lá già lá rụng để một thế hệ chồi non nhen nhú (mà do khác biệt thẩm mỹ thế hệ và hiện trạng dân số trẻ của Nhật càng ngày càng trầm trọng mà chồi non bây giờ so ra chả có mấy gương mặt coi được -.-).

Làng giải trí thời nào có khán giả thời ấy. Mà ngày nào tui còn chưa bỏ cuộc chơi thì sớm muộn tui cũng phải chung đụng với lớp fans thời đại mới. Ngậm ngùi nhớ lại hồi mới chạy theo hố này, tui toàn gọi anh/chị xưng em với người ta, đâu như bây giờ... -.- Nghĩ đến một ngày có bé nào đó tìm phim hay hỏi han thông tin gì tui mà kêu tui là "cô" chắc tui thắt cổ... *mặc cảm tuổi tác trỗi dậy*

Mấy người được tui kêu là anh/chị năm xưa đều lấy chồng cưới vợ con cái đề huề hết rồi nhưng tui thì vẫn bám trụ nơi đây, vẫn chạy theo ngành giải trí hào nhoáng, vẫn xem sở thích là một phần tất yếu của cuộc sống, vẫn vui buồn cùng những nhân vật và những câu chuyện 2D, vẫn ngơ ngáo với đời... (may mà đã hết ăn không ngồi rồi -.-). Đôi khi cảm thấy mình sống quá ảo, nhưng lại tự ru ngủ là sống ảo cũng đâu có hại cho ai, nên lại tiếp tục dung túng nuông chiều bản thân chìm đắm.

Chuyện nhà cửa chồng con là tất cả với một số người, nhưng không phải với tui. Ngược lại, mấy cái sở thích lăng nhăng vớ vẩn của tui, dưới con mắt người đời là lăng nhăng vớ vẩn, nhưng với tui lại vô cùng quan trọng. Từng cố gắng giải thích tư tưởng của bản thân cho người phía bên kia thế giới, nhưng người ta chẳng có vẻ gì là đã thông, nên tui cũng bỏ cuộc lol. Nếu ta không thể sống chung hòa hợp thì ta đành lờ lớ lơ nhau cho nó hòa bình =]]]]].

Nhưng mà từ ngày tui quán triệt được chuyện đó thì tui trở thành thành phần "tách biệt xã hội" XD. Mà thôi, tui cũng nhận.

"Xem ủng hộ"

$
0
0
Thật ra thì ngàn năm không ra rạp xem phim rồi, bất kể là phim nước nào -.-. Chủ yếu vì không hứng thú với loại hình giải trí này nữa. Theo mình thì hoạt động ra rạp xem phim chỉ xảy ra dưới hai tình huống 1. Muốn xem một phim điện ảnh phù hợp chiếu trên màn ảnh rộng, 2. Muốn có một thời gian thư giãn với bạn bè, người thân. Mà mấy năm gần đây thì hai tình huống trên hầu như không xảy ra với mình.

Đối với số 1 thì thấy chỉ có phim hành động và phim kinh dị là nhất thiết phải xem ở rạp, còn các thể loại khác thì không thể nghĩ ra lý do không thể xem tại gia. Mà xu hướng thưởng thức phim của mình là coi solo, không bị ai quấy rầy, không có nhu cầu vừa xem vừa bình luận, cãi cọ, hay diễn giải lăng nhăng (chưa kể nếu mình đi xem phim Nhật với người ngoại đạo, đôi khi mình còn phải ngồi giải thích các yếu tố văn hóa kèm theo để người ta còn hiểu -.-), nên xem tại gia vẫn là thói quen chính của mình. Còn trường hợp 2 thì trọng tâm không còn là bản thân bộ phim nữa, mà là chuyện khác rồi, nên cũng chẳng yêu cầu cao với phim được chọn, chỉ cần bản thân không quá bài xích, tìm được chỗ giao thoa giữa gu cá nhân và gu của đồng bọn là được, nên mấy phim này thường không đọng lại gì.

Nhìn lại thì những phim mình coi ngoài rạp trong 3, 4 năm gần đây 100% là phim Nhật, và 100% là phim liên hoan. Cũng chỉ có phim liên hoan mới lôi kéo được mình, bất kể đi xem một mình hay mấy mình, bất kể thể loại, bất kể có hợp với màn ảnh rộng hay không, bất kể đã xem raw hay chưa... Đây có thể coi như là sự quý trọng và nhượng bộ lớn nhất của mình đối với "gà nhà".

Còn những phim khác... Rất tiếc phải nói là 200% không vừa mắt mình. Nếu không phải là líp ắc sần thì cũng là phim bối cảnh học đường, tình yêu thầy trò trái cấm vân vân mây mây, diễn viên và nội dung toàn nằm trong sổ đen, có muốn ủng hộ cũng ủng không nổi, huống chi thâm tâm cũng không muốn ủng :]]

Vẫn luôn thấy những cuộc tranh cãi không bao giờ dứt về vấn đề "không tôn trọng khán giả" vs "thông cảm vì tương lai phim Nhật được phổ biến hơn". Tôi bỏ tiền xem một phim luôn luôn vì duy nhất một lý do: "tôi cảm thấy phim đó đáng xem" chứ chưa bao giờ lẫn mấy vụ "xem ủng hộ" vào. Với quan điểm một fan cuồng, mỗi lần thấy ba chữ này lại thấy sở thích và "đứa con tinh thần" của mình bị xúc phạm nặng nề. Đậu móa nó, thà là mày đừng chiếu, đã chiếu thì phải làm ăn đàng hoàng, hay chí ít là chấp nhận được, chứ mày chiếu với tư tưởng bố thí, đã chất lượng tệ, phụ đề rởm, thái độ phục vụ khinh khỉnh, thì vô cùng xứng đáng bị report te tua để cộng đồng tẩy chay chết mày đi. Mình sẵn sàng bỏ tiền, nhưng mình KHÔNG chấp nhận thỏa hiệp với sự cẩu thả đối với những thứ mình thích. Tiền bản quyền mắc? Thiếu kinh phí? Doanh thu kém? Phản hồi tệ? Vậy thì đừng chiếu. Tiếp tục chiếu phim Mỹ phim Hàn đi cho nó khỏe thân, đúng thị hiếu đám đông (tui thực lòng khuyến khích đó). Không có bộ phận khảo sát thị trường trước khi nhập phim sao? (không có thì ế cũng đáng đời). Đừng kể lể khó khăn của dân kinh doanh với fan cuồng. Fan cuồng không biết nói lý!! =]]]]]]]]]]]]]]]

Các bạn cũng không cần chỉ trích tuôi quen xem trên mạng nên giết chết phim chiếu rạp gì gì. Tui mà đã không xem một phim ở ngoài rạp thì cũng tuyệt đối không xem phim đó ở nhà. Bởi lẽ toàn bộ các phim Nhật được chiếu rạp tại Việt Nam (trừ phim liên hoan) đều chưa có lấy một phim (nhắc lại là CHƯA TỪNG) khiến tui muốn xem! Nên tui không phải thành phần phá hoại mà người ta thường nhắc tới đâu.

Từ đó lại thấy thêm một điều. Việc phổ cập hóa phim Nhật ở đất nước này, hay nói cách khác là việc tăng fans, chẳng đem lại ích lợi thiết thực nào cho công cuộc giải trí của cá nhân tuôi. Nhớ là chưa bao giờ (chưa bao giờ!) lấy được raw nào của phim tui quan tâm từ một fan Việt, do bản thân fan đó mua đĩa, burn và chia sẻ. Tui vẫn 100% tự mò mẫm tìm raw từ các nguồn nước ngoài. Tui là đứa ích kỷ, chưa từng có tham vọng đóng góp cho cộng đồng, nên cộng đồng thích gì tui mặc kệ, tui thích mới quan trọng :v. Khi tui và cộng đồng không có tiếng nói chung thì mấy vụ "xem ủng hộ" nó càng vớ vẩn hơn bao giờ hết.

Sao không là tình yêu

$
0
0
Lâu lâu đọc lại mấy bài cảm xúc của mình trong blog này về thần tượng (SMAP, Nakai Masahiro, Sakai Masato), đọc một hồi tự cảm động mới sợ chứ O_o. Chép miệng ngẩng đầu nhìn trời mà rằng sao lúc đó tui có thể văn chương lai láng dào dạt như vậy chứ, tựa như bỏ vào đó cả trái tim lolz. Đến nỗi đọc lại, hồi tưởng tâm trạng lúc đương thời, thấy một phần mềm mại yếu đuối của bản thân, tuy hơi xí hổ, nhưng cũng vui vui, tạm gọi đó là "phút yếu lòng của một tâm hồn chai sạn" đi hahaha.

Hồi trước đọc truyện Hajime là số một, ngay lúc đọc thì không quá thích, nhưng qua một thời gian, đặc biệt là từ khi biết SMAP và bước chân vào con đường lầy lội làm fangirl của đám già láo kia, thì lâu lâu nhớ tới mới ngẫm ra là cái truyện đó nó miêu tả thực trạng giới giải trí Nhật đúng y xì không trật một ly (mà mình ngờ là bà tác giả lấy cảm hứng và hình mẫu từ J&A) và tâm lý fangirl chuẩn xác đến từng chi tiết (nghi vấn bả cũng nằm trong thành phần phá hoại nhố nhăng này?).

Nhớ có chi tiết nhóm WE được đề cử một giải thưởng âm nhạc danh giá. Thánh Mizuki kiêu căng sĩ diện bẩu là anh mày có thể dùng thực lực ẵm giải ngon ơ. Cho nên khi biết công ty vẫn làm công tác "chào hỏi" giám khảo đầy đủ từ trước (vì các công ty khác cũng làm), thánh hờn dỗi không thèm cái giải thưởng "bẩn" này, âm mưu vắng mặt trong lễ trao giải và nhờ Hajime trợ giúp đánh lạc hướng bằng cách ngon ngọt "lòe" con nhỏ rằng "Em là nữ thần hộ mệnh của anh". Hajime bị sắc dụ nên vốn đồng ý rồi, nhưng cuối cùng cô vẫn từ chối, nói với Mizuki: "Em không phải là nữ thần hộ mệnh, em chỉ là fan thôi. Và vì là fan, em muốn anh nhận giải". Đúng rồi, fangirl là thế đó, em không thể ở bên anh lúc vui buồn hay khó khăn, nhưng em muốn làm nền tảng và động lực cho ước mơ và thành công của anh. Một tình cảm bốc đồng và hời hợt, dành cho một hình bóng xa xôi phù phiếm, nhưng chỉ cần nó chân thành và tích cực, thì ta cần gì phải phân biệt đối xử giữa yêu một hình tượng công chúng với yêu một con người, yêu một mảnh đất, yêu một câu chuyện, yêu một bài thơ?

Khi yêu thích đến một mức độ nào đó, nó sẽ trở thành yêu thương, từ yêu thương lại tới thân thương, từ thân thương hòa thành máu thịt. Thân thương như vẫn luôn gần kề, cho dù không phải lúc nào cũng thường trực. Kiểu như quanh năm suốt tháng mình không xem SMAP, nhưng chỉ cần một khoảnh khắc lật mở thôi, bao nhiêu cảm xúc và ký ức sẽ ùa về, lôi mình trở lại mùa hè đó, căn phòng đó, không gian đó, khung cảnh đó. Không có cỗ máy thời gian nào thần kỳ hơn ký ức con người. Bởi máy móc có thể đưa người ta hồi khứ, nhưng không thể trả lại những rung động khi xưa.

Bởi vậy mình thích viết blog và đọc lại những bài blog của chính mình. Để nhớ những đêm cuộn trào ngồi gõ chữ, những lần tay khua như điên để bắt kịp dòng suy nghĩ sắp vụt qua, những khi giải tỏa hưng phấn rồi hôm sau ngượng ngùng không dám đọc lại vì tự chê bản thân sến súa dở hơi. Nhớ toàn bộ, cả sự dông dài lẫn cộc lốc, cả sự chuyên chú lẫn lơ đãng, cả sự dịu dàng lẫn cáu kỉnh, cả sự trau chuốt lẫn lủng củng của bản thân. Chứ đừng trôi qua nhanh những làn sóng status vụt đến vụt đi, đôi khi chưa kịp nhìn đã mất hút, chứ đừng ồn ào như những notification không ngừng réo gọi, như ra sức ép buộc ta phải xem, phải thấy, phải phiền não hay vui vẻ vì những việc và những người ta chưa sẵn sàng phiền não và vui vẻ, vào những lúc ta chưa sẵn sàng...

P.s: đoạn cuối lạc đề dễ sợ. Ờ không biết viết một hồi viết sao ra tới chỗ này nữa... -.-

Sau cánh gà

$
0
0
Lảm nhảm định kỳ thoai...

Trước có một người khi nhắc tới "kinh nghiệm giảng dạy" từng nói với mình là: người giáo viên khi đứng trước lớp cũng giống như ca sĩ trên sân khấu, người đó giỏi chuyên môn tới đâu (như ca sĩ hát hay tới đâu) cũng phải thủ cho mình một thứ "ánh sáng sân khấu" nhất định, từ lối ăn mặc, thần thái, cách nói năng v.v... để thu hút người học (người nghe), có vậy buổi học (buổi diễn) mới có thể gọi là thành công tốt đẹp.

Nhớ hồi nghe thấy câu này, mình thầm hoảng trong bụng, nếu lấy quan điểm của người kia làm chuẩn thì kẻ mới dợm bước một chân vào nghề dạy học chắc sẽ hớt hải rụt ngay chân về, bỏ của chạy lấy người =]]]]]] (ít nhất là mình thì mình sẽ như vậy =]]]]]]).

Mình tự thấy bản thân thích hợp với những công việc ở hậu trường, không chường mặt ra ánh sáng mặt trời (ặc), kiểu như viết lách dịch thuật (ờ lại còn ít phải chung đụng với đồng nghiệp nữa, mới tưởng tượng đã thấy nhẹ nhõm sảng khoái XD). Loại người như mình thường muốn sản phẩm mình làm rađược yêu thích, chứ còn bản thân mình thì khỏi, thậm chí chỉ mong đừng ai biết tới XD. Bởi vậy dù có dịch cái gì, sách hay truyện, nhạc hay phim thì mình cũng không bao giờ dùng tên riêng mà luôn lấy bút danh. Đơn giản là sợ một ngày nọ bị người quen phát hiện thì xí hổ lắm =]]]]]].

Không biết người khác sao, chứ tui luôn cảm thấy ngượng ngùng khi phải hô hào người quen mua sản phẩm mà tui có nhúng tay làm ra (kiểu như sách tui dịch, truyện tui viết). Nghĩ đi nghĩ lại thì không hiểu mục đích của hành động này cho lắm. Nếu người quen chịu mua vì nể mình chứ không phải vì nội dung, thì mình cũng không vui. Nếu người ta nói thích, mình cũng nghi ngờ là người ta thích vì sách đó là của mình, hay thích vì bản thân cuốn sách. Còn nếu người ta mua mà không thích, thì thường người ta cũng không tiện nói, mà mình cũng không dám hỏi... '__'

(Độc thoại nội tâm: Con điên, đứa nào cũng nghĩ như mài thì ngành quảng cáo chết từ trong trứng nước!)

Rốt cục thì sei vẫn là đứa vừa tự ti vừa tự đại. Đứa con tinh thần của mình luôn ở vị trí tối cao, không chấp nhận được sự thương hại thỏa hiệp, nhưng đồng thời cũng cảm thấy con mình đầy khiếm khuyết, chưa thể sánh kịp với người ta. Nhưng có kém hơn cũng là con mình, mình tự chê thì được chứ người ngoài gièm pha là không có vui đâu =]]]]]]]

Thế hôm nay tui viết cái bài này để làm gì? À, tui muốn nói, tui không phải ca sĩ, tui chỉ muốn làm staff ở hậu trường. Tui sẽ vui khi người ta khen ca sĩ tui lăng xê hơn là khen tui (đừng khen tui, hãy quên tui đi =]]]]]]]]).

Kuroido Goroshi (Án mạng Kuroido)

$
0
0
Tin vui là SP này hay, không xuất sắc nhưng vừa vặn, cả về quy mô, lý luận lẫn cảm xúc, mình thích hơn hẳn phần trước của nó là vụ án trên tàu tốc hành Phương Đông! :x



Xét về tiến trình phá án thì nó không hấp dẫn như phần tàu tốc hành, tương tác giữa thám tử và nghi phạm bình thường thiếu sức hút, tình tiết vụ án không ly kỳ nên khó lôi kéo sự chú ý, tiết tấu khá "chết", không tạo cảm giác hồi hộp khi đang ở "đương trường", bởi vậy đôi chỗ không khỏi thấy buồn ngủ XD. Nhân vật liên kết với nhau lỏng lẻo nhưng nhờ mấy cái sau đây mà đặt trong bối cảnh phim lại thấy phù hợp:
- Số lượng nhân vật không nhiều.
- Chính vì quan hệ hời hợt nên mới phát sinh động cơ gây án.
- Lỏng lẻo như vậy là để đầu tư cho hoàn cảnh của hung thủ.

Thực ra thì hung thủ không quá bất ngờ (vì ít nhân vật mà) nhưng nhờ xây dựng tốt, bỏ nhỏ và đánh lạc hướng khéo nên giây phút vén màn sự thật khá cảm xúc. Đặc biệt mình đánh giá cao phương diện miêu tả tâm lý hung thủ, lắng đọng mà day dứt, tính cách nhân vật thống nhất từ đầu tới cuối, cùng cách giải quyết rất trọn vẹn, hài hòa, nhẹ nhàng và nhất là như hung thủ nhận xét, "thơ" như chính con người và suy nghĩ của anh ta.

Phim mang ít chất lãng mạn tiểu thuyết hơn so với phần trước nhưng bù lại không bị bó hẹp cảnh quay, dù vẫn cho cảm giác sân khấu tù túng nhưng ít ra cũng có ngoại cảnh này nọ. Diễn xuất thì cũng còn lố nhiều nhưng mình chấp nhận, xem nó như một phong cách đặc thù của dàn chế tác.

Tóm lại, trái với vụ tàu tốc hành, vụ này diễn biến hơi chán nhưng mình hài lòng tuyệt đối với hung thủ và cái kết.

Hansekai trailer

Tui nói...

$
0
0
Tiêu chuẩn cho một bản phụ đề lý tưởng là gì? Là vầy nè...




Mấy vụ dịch đúng dịch đủ là chuyện đương nhiên, không nói nữa. Nhưng mà ngoài ra còn phải đẹp, phải hòa hợp với video gốc, tốt nhất là tệp luôn vào video gốc, tuyệt đối không được có vụ xanh đỏ tím vàng chình ình một cục chồng chéo lên nhau thấy ghê. Vụ này cần lắm một óc thẩm mỹ tương đối.

Còn gì nữa? Nhìn chung bất cứ thứ gì xuất hiện trên video đều phải dịch ra, kể cả dòng quảng cáo hay báo giờ, tóm tắt tập trước giới thiệu tập sau, phụ lục hay phần xướng danh cast+staff.

Có một số ý kiến cho rằng dịch tuốt luốt ra thế sẽ khiến màn hình quá nhiều chữ, choáng chỗ, nhìn loạn, không kịp đọc, cũng không cần thiết. Nhưng mình theo trường phái "thà dư không thiếu". Đọc không kịp thì có thể pause lại mà đọc, choáng chỗ thì có thể chia nhỏ thời gian ra và chỉnh nhỏ cỡ chữ lại. Tìm đủ mọi cách rồi mà vẩn không giải quyết được thì mới được phép lược bỏ.

Mỗi lần down sub của bên Wabi_Sabi FS lại bị choáng với độ tỉ mỉ của bạn ấy. Mặc dù bản thân mình cũng hướng tới sự chỉn chu nhất định nhưng do nhiều nguyên nhân (khả năng typeset có hạn, lười XD) nên mình cũng hay dẹp bớt vài công đoạn. Nhưng mà nhìn sub của bạn này lại cảm thán mình thật chưa đến đâu, cần cố gắng nhiều nhiều. Coi đi, đến cái đoạn quảng cáo đầu phim người ta cũng làm tận răng không chê vào đâu được. Chưa kể đống subbing notes dữ dằn không biết sưu tầm đâu ra mà công phu thế... -'__'-. Đồng thời xem xong sub của người ta mình lại mất sạch hứng làm sub. Người ra đã làm gần như hoàn hảo hết rồi thì chỉ việc down về cất kỹ là được. Chịu khó coi tiếng Anh đi cho giỏi ngoại ngữ. Làm vietsub chi nữa mắc công XD.

Mà cũng tại mấy người như vầy mà giờ tui không thể vừa mắt với sub của người khác được nữa... T__T

(Tui đang bao biện cho việc vốn muốn làm sub cho SP này mà nhìn lại sao thấy không cần thiết mấy...)

P.s: Đọc lại thấy bản thân sang chảnh như gì XD. Bình thường có người sub cho là mừng rồi còn đòi hỏi XD. Nhưng mà vì tui có thể coi raw và cũng biết down raw nên xét về mặt nào đó tui đã coi phim có phụ đề là một tác phẩm nghệ thuật chứ không phải hàng ăn liền chống đói XD

Vài nguyên tắc nhỏ khi nấu súp

$
0
0
Do mình tự đặt ra để bản thân thực hiện cho nó thống nhất.

1. Tên riêng xếp theo thứ tự họ trước tên sau (cho giống kiểu của Nhật).
2. Bỏ trường âm (vì phiên âm trường âm có nhiều kiểu, quá rắc rối, quá phiền).
3. (Đặc biệt cho phim cổ trang) Với các loại chức vụ, phiên âm nguyên si Hán Việt thì viết hoa tất cả các chữ, dịch thoáng theo nghĩa thì viết hoa chữ đầu của từng cụm.
4. Các số từ 1-10 (tóm lại có một âm tiết) thì viết chữ, từ 11 trở lên viết số. Tuy nhiên, khi muốn nhấn mạnh cảm giác số lượng thì cũng viết số (ví dụ 1 vạn 6 ngàn quân vs 2 ngàn 3 trăm quân).
5. Khi ngoặc kép kéo dài nhiều line, mở ngoặc kép ở mỗi line và đóng ngoặc kép duy nhất ở line cuối cùng.
6. Dấu chấm nằm bên ngoài ngoặc kép ( "--------". NOT "---------.") <-- có nhận ra cái này là sai, nhưng đã lỡ quen tay rồi *so sad*.
7. Không để sub quá 2 dòng.
8. Không dịch phần giới thiệu tập kế tiếp (cho khán giả xem hình đoán tiếng chơi XD).
9. Làm Note (trên cùng màn hình) khi cần giải thích câu dài, làm explain (ngay trên chữ) khi cần giải thích cụm từ nhỏ.
10. Phiên âm niên hiệu ra Hán Việt (năm Chiêu Hòa thứ xx...)
11. KHÔNG phiên âm tên riêng (tên người, tên đất) ra Hán Việt dưới mọi hình thức!
12. Sau dấu hai chấm: nếu có ngoặc kép thì viết hoa, không thì khỏi.
13. Trước chữ: ba chấm + [space], sau chữ: [nospace] + ba chấm (ví dụ: ------...  và ... -------)
14. ...

Thần tượng của tui

$
0
0
... Hoặc cũng sắp lên chức đó XD!

Chương trình phóng sự về Sakamoto Yuji, nằm trong loạt show Professional Shigoto no Ryugi (cũng từng có 1 số về SMAP).

https://www.bilibili.com/video/av35857105?from=search&seid=2297891788095076533

(đang bí cách down về -.-)

Drama nổi nhất của chú là Tokyo Love Story, viết hồi mới 23 tuổi (hèn chi cảm giác non tay còn rõ mồn một). Viết chơi cho vui ai dè nó nổi lên trời mòng, thế là 1 thời gian dài sau đó ổng toàn bị đặt hàng phim tình cảm =))))))). Nhưng mà chú nói là chú không có thích mấy đứa con tinh thần của mình thời đó, thấy không phải là định hướng mình muốn theo đuổi, thành ra cũng gác bút trong thời gian dài (sao hợp với tui ghê XD, đã bảo không biết bao lần là hơm có thích phim trendy thập niên 90 của Sakamoto đâu :]]).

Sau đó, chú trải qua 1 giai đoạn chăm con một mình thay cho vợ đi làm kiếm tiền nuôi gia đình, cực khổ ngoài tưởng tượng, có khi còn muốn bỏ trốn, thế là nó thành chất liệu cho Mother, đánh dấu luôn đặc thù phong cách của chú đến ngày nay, với khẩu hiệu 生きづらいあなたへ (dành cho bạn, những người đang vật lộn với cuộc sống).

Thực ra phong cách này thì mình đã thấy manh nha từ hồi Watashitachi no Kyoukasho rồi chứ không phải chờ tới Mother, nhưng có lẽ lấy Mother làm mốc vì nó được phản hồi nhiều hơn (cũng do Kyoukasho dễ bị chìm nghỉm giữa trào lưu phim học đường + dark đang nở rộ thời 2005-2010).

Chú còn phát biểu là tác phẩm của chú là dành cho số ít, một bộ phận có cách nghĩ và cách sống khác đám đông, đang muốn tìm một sự đồng cảm và chấp nhận nào đó từ những người cũng lẻ loi như mình. Và phim của Sakamoto không lấy cốt truyện làm trung tâm và cái đích cuối cùng mà dùng cốt truyện để thể hiện những hình tượng nhân vật khác thường ở một khía cạnh nào đó. Vì sự khác thường của mình họ có thể hạnh phúc hoặc bất hạnh, nhưng dù hạnh phúc hay bất hạnh thì đến cuối phim họ cũng ít thay đổi mà chỉ bộc phát cái sẵn có, thông qua tương tác với người khác và thông qua tiến trình của câu chuyện.

Điểm mạnh dễ thấy của Sakamoto là THOẠI, THOẠI và THOẠI, thế nên theo mình đánh giá thì chú chuyển hướng sang kịch nói như hiện nay cũng khó tìm thấy hướng đi mới (không gian mới thì tất nhiên là có), bởi còn gì hợp với kịch nói hơn những đoạn thoại dài tung hứng nhịp nhàng giữa các nhân vật trong một phông nền duy nhất, được dẫn dắt bằng hệ thống thoại sắc sảo thông minh, đầu buổi đối thoại có thể nói về cái này, nhưng đến cuối buổi sẽ ra cái khác hẳn? Nhưng bất cứ người làm nghề sáng tác nào cũng cần sự thay đổi môi trường, nên hy vọng chú múa bút chơi vui, khai quật được chất liệu mới và một ngày nào đó tái xuất màn ảnh nhỏ trong một phong độ mạnh mẽ hơn! (nhưng làm ơn mau mau chớ nhảy sang kịch thì sei không xơ múi gì được T_T).

Kết bài bằng đôi câu thoại chí lý đến choáng váng trong Saiko no Rikon:

"Theo tôi kết quả tồi tệ nhất của một cuộc hôn nhân không phải là ly hôn.

Kết quả tồi tệ nhất là vợ chồng trên danh nghĩa (仮面夫婦)."

*gật gù liên tục*

Người tình bé nhỏ ♥‿♥

$
0
0


Ôi Shizuku, (một trong những) người tình bé nhỏ ♥‿♥. Vẫn cute như thuở nào (giờ chắc lớn lắm rồi ha).

@ Shiawase no Pan (2012).

Một khoảnh khắc

$
0
0


Chàng nhẹ nhàng bước lên thềm, dịu dàng đưa tay đón đỡ.

Bước chân chàng thong dong. Ánh mắt chàng điềm đạm. Bàn tay chàng ấm áp.

Khiến lòng ai tha thiết nhớ mong.

Chàng nở nụ cười trong sáng, màu áo thanh bần đơn bạc.

Giọng chàng trầm trầm. Ngữ khí ung dung. Chàng nói, mùa xuân kia vừa đến.

Khiến hồn ai trọn đời luyến tiếc.


Xuân của ai đương biếc xanh, xuân của đôi mình đã sớm lạnh.

Hương vẫn đượm, tình vẫn nồng, người vẫn còn đây, nhưng mùa xuân vội vàng đi mất.

Để lại nỗi đau xé lòng sau cơn mơ quay quắt về hình bóng xuân xưa. 

Tổng kết chút chơi

$
0
0
Số đông khán giả Việt thích/biết tới phim Nhật qua các thể loại:
1. Phim chuyển thể từ truyện tranh.
2. Phim học đường.
3. Phim kinh dị.
4. Phim AV.
5. Phim BL.
6. Phim siêu nhân.

Còn mình thì không thể xem được các thể loại:
1. Phim kinh dị.
2. Phim AV.
3. Phim BL.
4. Phim siêu nhân.

... và có hứng thú cực thấp với các thể loại.
1. Live Action.
2. Phim học đường.

Đối với phim ảnh Nhật Bản, có thể nói mình thích các thể loại:
1. Phim gia đình.
2. Phim dark (không máu me).
3. Phim hình sự tâm lý.
4. Phim nghề nghiệp.
5. Phim cổ trang.
6. Phim giới thiệu văn hóa.
7. Phim slice-of-life.

Tóm lại là, những dòng phim Nhật thịnh hành với non-Japanese viewers thì không thịnh hành với mình, còn những dòng phim được xem là thế mạnh của các nước châu Á khác (Hàn Trung Đài Cảng) thì mới chính là thứ khiến mình thích phim Nhật :).

Hai cái ghi chép

$
0
0
1. Hôm trước có bạn hỏi mình một câu: "Tiếng Nhật phải N mấy thì mới dịch phim ổn được?", mình đã lịch sự hồi âm, nhưng thật ra còn mấy lời chưa nói hết (thực ra đã type luôn rồi đó, mà cuối cùng nghĩ sao lại không post XD), đó là "Nói thế thôi chứ theo mình thì trình độ tiếng chẳng nói lên được cái gì. Mình xem phim Nhật từ hồi mình không biết một chữ tiếng Nhật, và bắt đầu làm sub từ hồi mình chưa có N nào. Muốn dịch ổn thì phải lăn vào dịch, dịch không được thì tra, tra không được thì chém, ban đầu chém sai làm riết sẽ nhận ra sai và biết đường điều chỉnh. Tóm lại, 1 câu thôi: có tình yêu là có tất cả."

Nhưng mà còm thế thì nghe khoe khoang "tao là ma cũ" quá nên thôi, cất vô XD.

Nhắc lại 1 lần là mình học tiếng Nhật để phục vụ cho việc ăn chơi của bản thân (coi phim, đọc truyện), ngược với một số (đông) những bạn khác, xem phim và truyện để rèn luyện ngoại ngữ. Xuất phát điểm khác nhau nên mức độ kiên nhẫn cũng khác nhau.

2. Khai báo là hồi xưa mình không xem được phim của Koreeda, cứ tới gần nửa phim là lăn ra ngủ =]]]]]]] (hồi xưa = những năm 2010-2012). Trước đây cứ nghĩ là bản tính đằm hơn nên bây giờ mới xem được, nhưng mà nghĩ kỹ lại thì bản tính khó dời, tui nghi là đến 80 tuổi tui vẫn cà tưng thất thường như vầy thôi XD.

Cái thay đổi thực ra là khả năng ngoại ngữ. Hồi trước tiếng Nhật còn lõm bõm coi Engsub hiểu thì có hiểu đó, nhưng mà không thấy hết được nó hay chỗ nào. Lơ đãng bỏ mất nhiều câu thoại hay mà không biết. Thêm nữa thì độ chênh lệch ngôn ngữ thực sự là hơi bị lớn (văn hóa Đông - Tây khác biệt) nên nhiều chi tiết phụ đề không chuyển tải được. Bây giờ nghe hiểu tiếng Nhật tốt hơn nên độ truyền cảm trực tiếp và sâu sắc hơn.

Mà trong mấy phim của chú tui từng xem thì tui luôn thích tựa đề tiếng Nhật hơn tiếng Anh. Như Soshite, Chichi ni Naru (Và rồi, tôi trở thành cha) hay hơn Like Father, Like Son nhiều nhiều; Umimachi Diary (Nhật ký thị trấn biển) hay hơn My Little Sister nhiều nhiều, và Umi yorimo mada Fukaku (Sâu hơn biển cả) hay hơn After the Storm nhiều nhiều. Tựa đề tiếng Anh luôn chỉ nói lên được ý nghĩa bề nổi của câu chuyện.
 

Vài câu bâng quơ

$
0
0
1. Có những người, ví dụ như Chiba Yudai, rõ ràng trong một số phim đàng quàng mà tui coi (như Tono, risoku de gozaru, EdoTate) thì rất được, nhưng cứ đổi tông sang phim thị trường mainstream líp ắt sần gì đó là thấy nản một cây... '___' Kiểu kiểu như đóng vai thầy giáo mà đánh chết tui cũng hổng tin bản là thầy giáo ;___;

Ờ em Sugisaki Hana cũng giống giống vậy...

2. Giờ mắt mũi như có bộ lọc auto lia tới chỗ có trai gái già. Ảnh xuất hiện có nửa giây mà lực chú ý còn dữ dội hơn mấy bạn tre trẻ lên hình 10 mấy giây là sao ta? '__'



3. Khi tui tuyên bố tui anti líp ắt sần thì tui luôn biết là mình đang vơ đũa cả nắm (khỏi cần nhắc nhở, cám ơn XD). Nhưng vấn đề là một khi người ta xác định người ta không ăn đũa thì có vơ cả nắm hay không cũng chả khác gì nhau =]]]]]]]]]]]]]]]]]

À, có một thể loại líp ắt sần vẫn coi được. Đó là líp ắt sần thuần cổ trang. Như Ooku, như Nobunaga Concerto, như Fuunjitachi.

4. Live-action là cụm từ dành riêng cho những phim người đóng chuyển thể từ manga-anime-game. Chứ còn các thể loại chuyển thể từ tiểu thuyết truyền thống thì ta có từ adaptation. 

Idaten ep1

$
0
0
Cảm nghĩ sau khi xem xong tập đầu của taiga năm nay - Idaten.

Đây là bộ phim làm ra để ta yêu thương nước Nhật, một nước Nhật đã từng dũng cảm và quật cường, hồn nhiên và ngang bướng, phóng khoáng và rực lửa, giản dị và hào hoa.

Như cái thuở cả quốc gia ấy hãy còn trăn trở về cái ăn, nhưng vẫn có người ngông cuồng và kiên định muốn cho dân tộc mình đặt chân tới Nam Cực, đuổi kịp bạn bè thế giới, sánh vai với những kẻ từng đánh bại mình trong cuộc chiến lịch sử. Họ đã dùng chính họ để chứng minh, chiến thắng hiển hách nhất là chiến thắng chính bản thân mình.





OST vô cùng vô cùng vô cùng (x n) hay! Đoạn OP có nhiều ý tưởng lý thú. Phim đôi chỗ mang lại cảm giác phim tài liệu, và vì là phim cổ động nên không khỏi có khi hô hào khoa trương, nhưng nhìn chung rất tốt, đúng mục đích chế tác, ra được phong vị phim lịch sử, mang đậm phong cách hài Kudo Kankuro được gia giảm, nghiêm túc hơn cho xứng với tầm vóc của taiga. Dựng phim công phu, nhân vật có vị, nội dung đậm đà, cộng thêm một sự yêu mến khó hiểu và vô điều kiện của mình đối với thời đại mà phim lấy bối cảnh, sẽ là những yếu tố khiến mình tiếp tục theo dõi (và mong là sẽ say mê XD).

Phim tuyệt đối dễ xem, thậm chí dễ xem hơn hẳn các taiga khác, bởi lẽ khán giả không cần trang bị kiến thức lịch sử từ trước. Đây là câu chuyện thời đại - một thời đại không mới nhưng cũng chưa quá cũ, và là câu chuyện xã hội - một xã hội hùng hục lao vào dựng xây và phát triển, một xã hội mà trong đó từng cá thể đều hướng tới một mục tiêu chung, tự nguyện, quên mình, rạo rực, đầy sức sống.

Mãi mà chưa có tập 2 ;__;.

Than phiền

$
0
0


Tui cam đoan là tui cực thích hội-người-cao-tuổi. Từ xưa đã thích, hiện tại vẫn thích, và tương lai sẽ còn thích. Nhưng mà phải công nhận một chuyện là mấy cụ mấy bác mấy chú mấy dì nói chuyện khó nghe dữ dằn -'__'-, cản trở nghiêm trọng trong quá trình nghe-dịch phim của tui ;__;. Mà phim của cụ bác chú dì thì thường là hổng có được trang bị súp Nhật để tui ngâm cứu, thành ra... *lau nước mắt*.

Cap cái hình nghiêm túc để nói chiện tào lao =]]]]]]]]

Theo dòng thời sự

$
0
0
1. # arashi

Ờ công nhận nhiều khi tin tức nó cũng giựt gân thiệt. Nhưng mà chắc nghỉ nhóm thôi chứ solo thì không đâu. Kiểu như bảng hiệu để lâu rồi phải tháo xuống để còn cho thế hệ sau lên chớ. Dù sao cũng là công cụ kiếm ăn của cty thôi chứ có gì đâu.

Hả? Chưa có nhóm khác đủ lực thay thế? Xời, bồi dưỡng ra nhóm mạnh như vậy làm chi? Làng nhàng mới dễ khống chế chứ. Black_company_style.

(Máu antifan đang xúi giục tui tranh thủ đá đểu =]]]]]]]]]]]]]]]]).

2. # AraiHirofumi

Mỗi lần mấy người thích/có cảm tình làm ra phốt gì đó bự bự là cảm thấy "thôi cũng đành" ╮(︶︿︶)╭. Chứ còn biết làm sao? Mà phốt gì chứ bạo hành phụ nữ là tui chúa ghét. Bởi mới nói, chuyện đáng sợ nhất là có nhiều người coi vậy mà không phải vậy.

Vấn đề là Arai đóng rất nhiều dự án đang và sắp tiến hành, nên chắc đền tiền sặc máu O__o.

Câu chuyện của biển và em

$
0
0
Chợt một ngày, tui mở bài hát mà hồi trước nghe hổng có thích lên nghe lại, phát hiện tự nhiên thích dữ dằn... -'__'-
Chợt một ngày, tui mở rau (không sạch) của một cái phim hồi xưa coi hổng có hiểu (hiểu <40% nên coi như hổng hiểu), phát hiện độ nghe hiểu đã lên 80%... -'___'-

... thì đó là một ngày vui!



Bài hát chủ đề Jinbe, tựa: Umi to Anata no Monogatari. Kèm đoạn opening.







Có lẫn hình nam phụ vô, mà thôi kệ XD.

Miku phúng phính hồng hào hay cười, dễ thương qtqđ. Jinbe dịu dàng tĩnh lặng hay suy tư, đôi khi nhút nhát mà vững vàng đáng tin cậy. Có thứ tình cảm ở giữa tình thân và tình yêu ngọt ngọt đắng đắng xa xa gần gần nông nông sâu sâu. Mối quan hệ lưng chừng nên cảm xúc cũng lưng chừng, ngập ngừng đè nén mà cũng phóng khoáng kiên định. Vì mong manh nên cả hai đều dè dặt. Vì mong manh nên không ai dám vượt qua. Nhưng không dũng cảm vượt qua thì sao có thể phá kén thành con bướm xinh đẹp?

Phim không quá hay, không quá cảm động, không có những tình cảm mãnh liệt, nhưng có cái duyên thầm xao xuyến bâng khuâng, và chút dè dặt kia, vừa đúng, nên mang đến một hương vị đặc biệt, nửa trong lành như khoảnh khắc chớm yêu, nửa nồng nàn như mối tình si của ai từ lâu lắm.

Chuyện credit

$
0
0
Không ngại thừa nhận bản thân mình là thể loại đầu bếp vô trách nhiệm. Nấu súp xong up quấy quá lên là coi như hết nhiệm vụ =]]]]]]. Việc link lủng có khó down hay không, việc coi hay không coi được online, việc có ai coi hay không, việc phim có được/bị phát tán hay không, việc có bị cướp công đè credit khác lên không v.v... mình chả mấy khi quan tâm. Nếu quan tâm mình đã ịn credit của mình vô video ràu XD.

(Kể ra thì có hồi cũng muốn nhét credit vô, không vì lý do nào khác mà đơn giản vì nhìn nó đẹp =]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]. Nhưng mà một là không biết thiết kế logo, hai là nhìn nguyên dàn từ translator tới uploader có mỗi một cái tên thấy nó rất chi là... khó tả =]]]]]]]]]]]], nên sau đó từ bỏ.)

Thực ra mình chỉ vui lòng tiếp chuyện với những bạn hỏi han về vấn đề dịch thuật hoặc là trao đổi nội dung phim/diễn viên mà thôi ;)). Mấy chuyện kiện cáo kiến cò hay kêu gọi tẩy chay khiến mình mất vui thì mình không thích nhắc tới đâu à. Có thời gian xoắn quẩy mấy vụ vừa mất sức vừa vô ích đó thì ta ngồi dịch thêm vài phim nữa để mai mốt có hàng họ coi lại còn hơn.

Ừ cũng có nhiều người sub làm không được bao nhiêu, chất lượng như gì gì mà rất chú trọng vụ credit. Thôi thì cũng là tùy người ta... -'__'-

À, cũng có một số nơi đặt pass này nọ. Nhưng mà mình thì không ham hố biện pháp này, lý do đơn giản là người khác giải pass được không khoan nói, nhưng đợi chừng vài tháng sau có khi mình cũng quên luôn mình đặt pass gì =]]]]]]]]]]]]]]]]]]]] (như hồi dịch Ooku~tanjou và Hitori Shizuka đó xD, thấy bản thân toàn là thấy quan tài rồi mới đổ lệ =]]]]]]]]]).

Mà xét một mặt nào đó, mình còn mong là mấy nồi súp trong nhà đừng có nhiều người biết quá, nổi quá, lan truyền rộng rãi quá, lỡ mai mốt bên giữ bản quyền tìm tới cửa bắt xóa, hay nhà cung cấp mega hay dreamwidth hay livejournal phát hiện ra nội dung vi phạm bản quyền, xóa mie nó cái acc mình nuôi mấy năm thì mất công tạo lại lắm ;__;, đặc biệt là acc mega (vì ngoài link của SFS còn có nhiều thứ hiếm có khó tìm mình lưu trữ trong đó) và LJ này (ôi gần 10 năm rồi đó, nhiều kỷ niệm lắm ;__;).

Thật ra vốn chỉ muốn làm cho bản thân coi, tiện tay share luôn cho bạn bè thân thiết, thêm một vài khán giả vãng lai có cùng sở thích. Nếu người ta là người đàng hoàng dụng tâm, thật sự quan tâm và có cùng một đam mê, mình và người ta sớm muộn cũng tìm thấy nhau. Còn những ai có tinh thần "ôi, coi chơi cho biết ấy mà, không có phim này ta cày phim khác" thì thực lòng mình cũng không muốn kết thân ;]]]]]]]]]

[19] Remake...

$
0
0
Nhận ra Sorakara có bản Hàn, tò mò đi coi trailer thì sao thấy bạn nam chính khó ưa ghê, mặt mày lờ đờ chứ không có khí chất bad boy quyến rũ như Katase Ryo thuở nào... -'___'- (cộng thêm anh nào đóng vai cảnh sát cũng hông có nhìn bèo nhèo nhăn nheo mà chơn chớt như bác Sanma XD).

Lại ngược thời gian tới năm ngoái, lượn weibo thấy có trailer (hay video clip promo hay gì đấy) của Legal High bản Hàn (lại còn cắt ghép đối chiếu với bản Nhật nựa), ngó em nữ chính mà hoảng sợ... -'__'-

Từng đọc tin thấy Golden Slumber và Trộm Khóa được Dép remake, dòm poster... -'__'-

Lâu lâu bước chân ra giang hồ, thấy giang hồ vẫn hiểm ác như xưa, nên tặc lưỡi thôi về lại ao làng cho nó yên -.-

Mà là vầy ha, Hàn nó remake phim của Nhật thì toàn là phim no-romance, còn Nhật nó remake phim của Hàn thì toàn là phim all-romance (cũng phải thông cảm vì phim Hàn kiếm được cái nào 100% không có yêu iếc khó quá =]]]]]]]]]]]]]]]]).

3 năm chưa coi phim Hàn nào mà không có ai uy tín (và khó tính) tiến cử nên càng lười xem XD.
Viewing all 878 articles
Browse latest View live


Latest Images