*Thôi xong, bắt đầu cảm thấy thời kỳ điên cuồng down phim trong năm đã tới '___'*
Dear Etranger - tựa tiếng Nhật là
Osanago Warera ni Umare (Tạm dịch:
Con yêu, hãy sinh ra làm con của chúng ta, cũng có thể dịch ý là "Thương gởi đứa con chưa chào đời").
Me phim này từ hồi nó chưa chiếu, tất cả là vì dàn cast (khi đó đang phê chú Asano). Thấy trailer nó drama quá mình cũng từng hơi chợn chợn. Nhưng phim hay hơn kỳ vọng của mình không-hề-ít, thậm chí mình còn tốn kha khá nước mắt cho nó nữa kia -.-
Xem trailer rất ấn tượng câu catchphrase đã bao quát được nội dung phim: 血のつながらない家族、血のつながった他人 (người dưng ruột thịt, gia đình khác máu). Phim thật sự khai thác hết sức thấu đáo chủ đề cha dượng - con riêng, không ảo tưởng cũng không tiêu cực hóa mối quan hệ. Gia đình được miêu tả trong phim phức tạp nhưng không hề khoa trương, có thể bắt gặp ở bất cứ đâu, nhân vật là những người bình thường có những cảm xúc, thái độ và lối hành xử không thể điển hình hơn, khiến cho người xem dễ dàng đồng cảm. Nhịp phim chậm nhưng vô cùng dễ hiểu với cách kể chuyện xảo dụng hình ảnh và tận dụng diễn xuất, hạn chế tối đa thoại "thô", thoại thừa, thoại thoát ý. Hiệu quả là ta có một phim điện ảnh thành công thoát ra được kiểu làm phim nặng giáo điều muôn đời của Nhật, cho nên xem hài hòa, dễ chịu và gợi nhiều chiêm nghiệm. Có thể khán giả sẽ không tìm được câu "danh ngôn" nào hay ho trong suốt thời lượng phim, nhưng chắc chắn sẽ có cơ hội thả mình vào tâm trạng nhân vật cũng như bầu không khí phim - cái cảm giác day dứt, hoang mang, chông chênh, có chút đơn côi trong một gia đình nhặt nhạnh xây đắp từ tổn thương và vụn vỡ, trong cái vòng quay êm dịu mà bức bối của "đời thường".
Phải chăng vì đạo diễn là nữ, nên bộ phim được đặt dưới góc nhìn rất "phụ nữ", thế nên đó là một góc nhìn đầy cảm tính, cảm tính từ cách đặt vấn đề, nêu mâu thuẫn đến cách giải quyết vấn đề. Dường như câu chuyện chẳng đi tới đâu, dường như rốt cục vẫn không có bất cứ vấn đề nào được giải quyết. Nhưng có hề gì, cuộc sống không phải là câu đố, và chúng ta không phải người giải đố. Chúng ta còn bận bịu sống cuộc đời của chính mình, tập trung tháo gỡ những vướng mắc ngay trước mặt, cố hết sức để không phải hối tiếc, hay dù vẫn biết không thể tránh khỏi hối tiếc, nhưng chỉ cần ngay khoảnh khắc ấy, ta chắc rằng ta đã lựa chọn bằng cả trái tim.
Bộ phim không trách móc hay đổ lỗi cho bất kỳ nhân vật nào. Một người chồng từng đánh đập vợ con, anh ta có một lý do. Một người vợ chọn sự nghiệp mà tự tay giết chết con mình, phía sau hành động của cô ấy là ngàn vạn nỗi niềm. Một đứa con bất trị và vô ơn, một đứa con không thể khóc cho người cha yêu thương mình rất mực, chúng đều có những tâm sự khó giãi bày. Một người đàn ông kẹt cứng giữa các mối quan hệ, giữa quá khứ và hiện tại, để rồi trong một phút yếu đuối suýt vứt bỏ chính gia đình mình, anh vẫn đáng được cảm thông. Ai đúng, ai sai, phim không phán xét và cũng chẳng hướng cho khán giả phán xét, cũng như nó không nhấn mạnh hay tổng kết điều gì thành một quan điểm tư tưởng sặc mùi áp đặt. Bộ phim chỉ kể một câu chuyện bình thường với những nhân vật bình thường, và nó đặc biệt bởi chính thái độ tôn trọng và chấp nhận mọi nhân cách cũng như mọi quyết định dù vị tha hay ích kỷ, dù dũng cảm hay đớn hèn.
Mình thật thích cái cách nhân vật tương tác với nhau, dịu dàng, bao dung mà không kém phần mạnh mẽ, nghị lực. Họ là chính họ, nhưng họ cũng là của nhau trong một giai đoạn nào đó trên đường đời, họ thay đổi vì nhau. Một gia đình chắp vá từ những mảnh vỡ, thì đã sao, họ sẽ thận trọng và nâng niu hơn hạnh phúc lần thứ hai có được. Một mối quan hệ khác máu tanh lòng mỏng manh xa lạ, thì đã sao, họ sẽ nhận thấy biết bao ngọt ngào ấm áp, thành quả sau quá trình dài nỗ lực mở lòng để đến gần nhau. Và cuối cùng thì lằn ranh cha ruột - cha ghẻ cũng đâu có rõ ràng đến vậy, nếu trái tim chúng ta đã gắn kết với nhau như một gia đình. Sự gắn kết này có thể không sâu sắc và bền chặt như sự gắn kết máu mủ, nhưng nó vẫn lẳng lặng ở đó, trải qua tháng năm đằng đẵng, được vun trồng chăm bón bởi tình yêu và lòng tin, đến một lúc nào đó, sẽ kiên định mách bảo chúng ta rằng, bất chấp mọi khoảng cách và khác biệt, chúng-ta-cần-có-nhau.