Quantcast
Channel: 覚えるような覚えないような瞬間
Viewing all 878 articles
Browse latest View live

The third murder

$
0
0
Phim nội dung được, có chiều sâu có cảm xúc, nhưng kết hụt hẫng nên dễ quên. Điểm mình ấn tượng nhất là cách quay phim tôn diễn xuất ghê gớm!! Nhấn mạnh là cực kỳ cực kỳ tôn diễn xuất! Đặc biệt mình rất thích góc quay xếp chồng hai gương mặt, vừa thấy được đồng thời chuyển biến biểu cảm của hai diễn viên, vừa tạo cảm giác đối chiếu tương phản, vừa tạo khoảng cách như gần như xa rất phong cách.



Anh Masha phim này rất giỏi, diễn tay đôi với bác Koji rất cân xứng (ừ nhưng mà mình vẫn thích bác Koji hơn hehe). Một phần vì cách quay tôn diễn xuất đã nói ở trên, phần khác là vì nhân vật có nội tâm sâu. Cảm giác phim còn thiếu một nền móng cảm xúc nào đó nên chưa bật được (kể ra thì thông điệp của nó cũng không lấy gì làm độc đáo mới mẻ), nhất là phản ứng của nhân vật về sau hơi yếu. Có vài câu thoại được, nhưng cũng không ấn tượng lắm. Nói chung thích phim trước mà anh Masha hợp tác với đạo diễn Koreeda là Soshite Chichi ni naru hơn.





P.s: cảm thấy phim này đoạt giải Academy cũng đáng, nhưng bức xúc là cái dàn candidate kìa, chả có mấy đối thủ xứng tầm, hầu hết là phim thị trường râu ria chủ yếu câu khách -.-. Bác Yakusho không đoạt giải nam phụ thì tui lật bàn -.-!!!!

MasaTora (Masatsugu x Naotora)'s fanvid

$
0
0
Ầy~. Tuy chưa coi hết Naotora nhưng mà cặp MasaTora này thiệt sexy hết sức @_@. Masatsugu vừa là thầy vừa là tri kỷ vừa là đối thủ của Naotora, lại còn thêm tình cảm đơn phương của Masatsugu nữa, nửa khắc nghiệt nửa dịu dàng, trong dịu dàng có khắc nghiệt và trong khắc nghiệt có dịu dàng, nhưng tựu chung vẫn là dâng hiến cả cuộc đời và sinh mạng cho người con gái mình yêu (đúng chóc hình tượng nam phụ ngôn tình luôn chậc chậc XD). Anh ấy không phải nam chính nhưng còn chính hơn cả nam chính XD.

Có rất nhiều bình luận bẩu là đôi này lấy nhiều ý tưởng từ đôi Iesada - Atsu, mà chủ yếu là tại cái vụ chơi cờ đối thoại. Mình thì thấy ngoài chi tiết đó ra thì cũng không giống lắm. Nhưng chỗ tương đồng là Masatsugu cũng là một nhân vật trong ngoài bất nhất, nhìn vậy mà không phải vậy, và điểm cuốn hút cũng chính ở chỗ đó XD. Đây tuyệt đối là vai diễn thành công, được giao cho một người đủ khả năng phát huy tiềm năng nhân vật (như hồi xưa ông Masato nhà này phát huy vai Iesada thành ra một nhân vật vô cùng khó quên :x :x).





Bởi mới nói, diễn viên thực lực người ta khác hẳn hạng lôm côm, mới lướt sơ sơ mà đã thấy cả đống biểu cảm, coi hình tĩnh mà mood lên dào dạt chứ chưa cần coi phim XD.

Thích nhạc trong clip thứ 2. Theo mình thì Naotora là cái taiga mang sắc thái truyện đồng thoại dân gian, không hoành tráng nhưng được cái nhẹ nhàng gần gũi, rất dân dã, rất "người" (đôi chỗ cũng ảo ảo chán chán XD).

Á nhưng mà nói gì thì nói, nhắc tới phim này tui chỉ nhớ nhất là Masatsugu và cặp MasaTora với mối quan hệ phức tạp, ngang trái, tiến tới không được mà chia lìa không xong, cứ phải dính với nhau một cách mập mờ như vậy cho nên mới sexy như thế đó XD.

Kỳ lân giáng thế

$
0
0
Sau khi đọc mô tả về lý do staff NHK đặt tựa phim là "Kirin ga Kuru" thì tự nhiên nghĩ ra cái tựa này XD. Mơi mốt mà làm sub thì phải lấy tựa này mới được XD. Á tía má ơi không lẽ chỉ vì một cái tựa mà sub nguyên một bộ phim?!?! O_o

Thiệt ra phim này ngoài anh đập chai nhà mình thì các yếu tố khác đều đáng lo ngại, từ nhân vật, biên kịch tới tiêu chí kịch bản (nhà đài bẩu là sẽ xây dựng hình tượng nhân vật theo hướng lý giải mới kìa ¬_¬).

http://www3.nhk.or.jp/shutoken-news/20180419/0010702.html
http://www.nhk.or.jp/dramatopics-blog/2000/295435.html

Trong hop báo, comment của anh trai có đoạn bảo là: "Tuy thời đại của Akechi Mitsuhide chỉ có 3 ngày nhưng với tác phẩm này mong là thời đại của tôi sẽ kéo dài chừng một năm" XD

So cute! XD

P.s: Cái asadora của Ando Sakura đang mời gọi mãnh liệt tui coi nó T^T. Nhưng bình sinh không thích xem asadora và cũng không có kiên nhẫn xem asadora T^T

Miss Sherlock ep 1

$
0
0
Đôi khi nghĩ làm fan lâu ngày, coi nhiều phim, biết nhiều người cũng có cái dở. Chẳng hạn, mỗi khi coi phim phá án, mới vô chưa kịp hiểu tình huống thì đã bắt gặp "gương mặt thân quen", minh tinh sao lớn này nọ, nên biết ngay người ta không thể đóng vai tép riu được -.-. Nhất định phải là hung thủ hoặc bét lắm là tòng phạm hung thủ -.-.




Nếu dễ tính thì phim cũng tàm tạm, đủ mua vui vài trống canh, còn nghiêm khắc thì thấy nhạt nhòa, không điểm nhấn, tình tiết lỏng lẻo lộn xộn thiếu thuyết phục, nhân vật màu mè nhưng thiếu sức sống, thậm chí lãng nhách -.-. Mình đặc biệt phản cảm với cái kiểu cho nhân vật chính cướp hết spotlight từ đầu tới cuối. Suy luận phá án thì thôi không nói, nhưng ngay đến cả quy trình nghiệp vụ căn bản cũng phải Sherlock ra tay mới xong! O_o. Thế cảnh sát dùng để làm gì?! Teamwork ở đâu?! Bởi mới nói thích Cold Case hơn nhiều nhiều >_<.

Tóm lại phim có 2 ưu điểm: 1. Takeuchi Yuko rất cá tính, 2. OST hấp dẫn. Hết. -'___'-

Hóng Cold Case 2 >_<

Những trò lố hay là Johnny and Associates

$
0
0
Nhân chuyện của Yamaguchi.

Giờ super lãnh cảm với J&A rồi, đọc báo mạng thấy vụ này cũng chả buồn dậy sóng. Nhưng khi coi tới cái họp báo tạ tội (đặc biệt là dòm cái hình "trang phục tang lễ tập thể") thì lại có chút (OK, không chỉ "một chút") lăn tăn.

Bởi vì...


Tại thì là mà...







CÁI MÈO CÁI MÉO GÌ SMAP KHÔNG LÀM CHUYỆN PHẠM PHÁP NHƯ YAMAGUCHI MÀ BỊ ĐỐI XỬ NHƯ NHÓM CỦA YAMAGUCHI?!?!?!?!?! SMAP CHẲNG QUA MUỐN RỜI KHỎI CÁI CÔNG TY THỔ TẢ KHỐN NẠN KINH TỞM ĐÓ MÀ THÔI!!!!!





Nếu nhìn theo chiều hướng tích cực thì SMAP quả nhiên vẫn là người tiên phong cho J&A, bất kể là vô tình hay cố ý. Ngay cả khi không kể chuyện xưa tích cũ vào thì từ vụ khai thác tiềm năng truyền hình qua Internet cho tới vụ "tang lễ tập thể" này, hình như "ai kia" đều rập khuôn y xì (nhưng kém hơn) mấy lão nhà mình *cười đểu cáng*.

Đã muốn kêu gọi lòng trắc ẩn thương hại thì làm cho kín kẽ chút cái, cứ ba hồi lòi đuôi ba hồi tự vả như này thì... -'___'- Cũng không sao, chúng ta có bộ phim Những trò lố hay là Johnny and Associatesđể xem giết thì giờ =]]]]]]]]]]]]]

SMAP vs Furuhata Ninzaburo Making (before onair)

$
0
0
https://weibo.com/tv/v/GhHphFeFa?fid=1034:342c57fa3d617e15e6de9d7a57f0c431

Ôi cha nội Goro đập chai kinh hồn XD. Nhớ cái SP này chính là cục gạch đầu tiên khiến mình tò mò về series này, và movie Warai no Daigaku (cũng của Goro) là bước ngoặt quyết định khiến mình bắt đầu làm fan của Mitani Koki XD.

Bảo sao Goro hay bị người ta quy chụp là kẻ phản bội, cái mặt lúc nào cũng hếch hếch ra vẻ ta đây quý-xờ-tộc quá mà biểu XD. Cho nên mới bị Nakai Masahiro chửi như tát nước là "đồ giả tạo" =]]]]]]]]]]]]]] (khổ, ngứa mắt lâu rồi hễ có dịp là bùm bùm phun trào =]]]]]]]). 

Movie trailers tháng 4/2018

$
0
0
Bẵng một thời gian không check thì chợt phát hiện tháng 4 có nhiều phim thú vị ra rạp! ⊙_⊙. Dù tình hình upload movie càng ngày càng chán, quá bán là không có raw để mà coi đâu -.-, nhưng cứ note lại để mai mốt thử thời vận...

NOMITORI SAMURAI



Phim tag erotic =]]]]]], mà xem cũng thấy có nhiều cảnh phải che mặt thiệt XD.

Nào giờ luôn luôn thấy chú Abe không có hợp đóng cổ trang, vì mặt chú hiện đại thí mồ -'___'-, lại cao gầy như cái cột nhà, đâu có giống người thời xưa gì đâu =]]]]]].


MORI NO IRU BASHO (Nơi có ông Mori)



Chuyện về 2 vợ chồng nhà cụ Mori, chủ yếu là thuật lại quá trình cụ ông thám hiểm các loài côn trùng trú ngụ trong vườn nhà (ôi bao kawaii~~~ XD).

Thấy có ghi đạo diễn là cái ông từng dựng Bếp trưởng Nam Cực (siêu khùng) và Yokomichi Yonosuke (vậy là đúng sở trường làm phim slice of life hài tửng của ổng XD).


KORO NO CHI (Nghĩa: Máu con sói lạc bầy)



Có bác Koji nè, anh Eguchi nè, bạn Tori nữa *love*. Thực ra là mình không thích mấy phim yakuza lắm đâu, phần vì không hảo mấy đoạn đánh đấm máu me, phần vì ngôn ngữ giọng điệu giang hồ bên Nhật thường rơi vào la hét ồn ào chói tai chứ không ra mùi ngang ngược khinh đời ác liệt hào sảng *ầy*. Mình thích "bạo lực một cách trí thức" kia hờ hờ.


LOVE DOC



Cái trailer quá hường, phấn bay tung tóe tối tăm mặt mũi @_@!!! Nhưng cast quá chất (nếu không chất đã cho de từ vòng ghi danh -.-).


OYOGISUGITA YORU



Road movie của đạo diễn nước ngoài.

Phim có cái trailer nhẹ nhàng đến không thể nhẹ nhàng hơn và poster thanh tao bay bổng nhìn mà bâng khuâng thổn thức :x:x:x



Nói vậy thôi chứ biết rõ trong lòng là hầu hết sẽ chẳng có mà coi đâu! =.=

Yurigokoro - Trái tim trinh trắng

$
0
0
Thích hiểu chữ yuri là "sự trong sạch" hơn là bách hợp bách hiếc -.- (nghe bách hợp lại nghĩ tới mấy vụ đồng tính mình chúa ghét).

Yurigokoro - từ chuyên dụng trong phim chỉ một chứng bệnh tâm lý của những người bẩm sinh khó tìm được điểm tựa cho tâm hồn, thường rơi vào trạng thái bất an, bài xích ngoại vật.

Phim khởi đầu rất biến thái, tâm lý vặn vẹo kèm theo những hành động rùng rợn bất thường của nhân vật. Thế nhưng cái mình thích ở phim là tất cả từ từ được "bình thường hóa" với sự xuất hiện dần dần của những cảm xúc dung dị giản đơn luôn vắng bóng suốt thời thơ ấu của nhân vật và tưởng như đã tuyệt vọng. Từ giọt nước mắt đầu tiên đến nụ cười chân thật đầu tiên, hơi ấm đầu tiên, cái chạm tay đầu tiên, cái ôm đầu tiên, lần đầu tiên hòa vào nhau trong sự dịu dàng bất tận... tất cả tất cả như một quá trình nhân vật "học tập" về thế giới quan, một thế giới quan vẫn còn nhiều những cảm xúc ấm áp hạnh phúc bên cạnh nỗi sợ hãi ghê tởm giận dữ triền miên mà cô vốn luôn thuộc về.



Có lẽ thay vì nói nữ chính mắc bệnh tâm lý, ta có thể xem như chẳng qua cô có khả năng học tập và cảm thụ chậm hơn người khác, thời gian của cô ì ạch trôi qua, rất lâu mới học được cách vui vẻ, rất lâu mới học được cách yêu thương, rất lâu mới học được cách trưởng thành.

Đoạn cảm động nhất của phim theo mình không phải là mấy cái twist gần cuối mà là khi nữ chính gặp được người cần gặp, người đàn ông, người thầy đưa một bàn tay cho cô, dắt cô ra khỏi bóng đêm của sự hoang vu tâm hồn, để cô khỏi dò dẫm học tập sai cách nữa, và cuối cùng, cho cô một mái nhà.

Đương nhiên, cái gì cũng có giá của nó. Nhân vật không thể phủi sạch những tội ác trong quá khứ. Hạnh phúc giẫm lên những mạng sống vô tội chỉ là thứ hạnh phúc hư ảo mong manh đi vay mượn vội vàng. Phim kết thúc vừa đủ mãnh liệt nhưng không quá đà như những phim Nhật làm theo hướng "biến thái" khác, nên mình đánh giá cao, dư âm đọng lại là cái tình thấm đẫm hy sinh và chuộc tội, không mang tiếc nuối mà có phảng phất vẻ đẹp của "sự thành toàn" đầy vị tha, là một cảm xúc lạ mà ít phim nào mang lại được.



Phim màu sắc có phần "crome hóa" (không biết diễn tả sao, chắc các bạn cũng biết chức năng chỉnh sửa ảnh mặc định trong ip có cái chế độ màu "crome", ý tui nói chính là nó =]]]]]). Vài cảnh có không gian khoáng đạt tạo mỹ cảm tốt. Nói chung phim OK, nhân vật không nhiều, đủ đào sâu, diễn xuất vô cùng tốt (đôi lúc chết chìm trong ánh mắt dịu dàng bao dung của bạn MatsuKen - nhưng cũng phải phê bình bạn vài cảnh liếc ghê quá trông gian ác gì đâu ¬_¬).

なるほど

$
0
0
Tin tức sáng nay giải thích được nhiều điều, mà quan trọng là khiến thái độ của mình đối với Kimura bớt gay gắt hơn chút. Vì con cái thì dù làm gì cũng dễ được thông cảm.

Thành thật mà nói thì giữa bão táp tin tức đa chiều, dù cố gắng cách mấy cũng sẽ có một chút oán giận, nhất là với cái nền tình cảm không sâu của mình đối với Kimura. Bây giờ có thể xem như một lần hóa giải.

Nhưng để ủng hộ anh thì... Chờ tới ngày mình không còn hận JE đi rồi nói... '__' 

Shinsekai [2]

$
0
0




Nói chung là 2 ông đều trông vật vờ như thiếu thuốc .__.

Dear Etranger - Người thân khác máu

$
0
0
*Thôi xong, bắt đầu cảm thấy thời kỳ điên cuồng down phim trong năm đã tới '___'*

Dear Etranger - tựa tiếng Nhật là Osanago Warera ni Umare (Tạm dịch: Con yêu, hãy sinh ra làm con của chúng ta, cũng có thể dịch ý là "Thương gởi đứa con chưa chào đời").

img_0.jpg

Me phim này từ hồi nó chưa chiếu, tất cả là vì dàn cast (khi đó đang phê chú Asano). Thấy trailer nó drama quá mình cũng từng hơi chợn chợn. Nhưng phim hay hơn kỳ vọng của mình không-hề-ít, thậm chí mình còn tốn kha khá nước mắt cho nó nữa kia -.-

Xem trailer rất ấn tượng câu catchphrase đã bao quát được nội dung phim: 血のつながらない家族、血のつながった他人 (người dưng ruột thịt, gia đình khác máu). Phim thật sự khai thác hết sức thấu đáo chủ đề cha dượng - con riêng, không ảo tưởng cũng không tiêu cực hóa mối quan hệ. Gia đình được miêu tả trong phim phức tạp nhưng không hề khoa trương, có thể bắt gặp ở bất cứ đâu, nhân vật là những người bình thường có những cảm xúc, thái độ và lối hành xử không thể điển hình hơn, khiến cho người xem dễ dàng đồng cảm. Nhịp phim chậm nhưng vô cùng dễ hiểu với cách kể chuyện xảo dụng hình ảnh và tận dụng diễn xuất, hạn chế tối đa thoại "thô", thoại thừa, thoại thoát ý. Hiệu quả là ta có một phim điện ảnh thành công thoát ra được kiểu làm phim nặng giáo điều muôn đời của Nhật, cho nên xem hài hòa, dễ chịu và gợi nhiều chiêm nghiệm. Có thể khán giả sẽ không tìm được câu "danh ngôn" nào hay ho trong suốt thời lượng phim, nhưng chắc chắn sẽ có cơ hội thả mình vào tâm trạng nhân vật cũng như bầu không khí phim - cái cảm giác day dứt, hoang mang, chông chênh, có chút đơn côi trong một gia đình nhặt nhạnh xây đắp từ tổn thương và vụn vỡ, trong cái vòng quay êm dịu mà bức bối của "đời thường".

osanago_05.jpg

Phải chăng vì đạo diễn là nữ, nên bộ phim được đặt dưới góc nhìn rất "phụ nữ", thế nên đó là một góc nhìn đầy cảm tính, cảm tính từ cách đặt vấn đề, nêu mâu thuẫn đến cách giải quyết vấn đề. Dường như câu chuyện chẳng đi tới đâu, dường như rốt cục vẫn không có bất cứ vấn đề nào được giải quyết. Nhưng có hề gì, cuộc sống không phải là câu đố, và chúng ta không phải người giải đố. Chúng ta còn bận bịu sống cuộc đời của chính mình, tập trung tháo gỡ những vướng mắc ngay trước mặt, cố hết sức để không phải hối tiếc, hay dù vẫn biết không thể tránh khỏi hối tiếc, nhưng chỉ cần ngay khoảnh khắc ấy, ta chắc rằng ta đã lựa chọn bằng cả trái tim.

Bộ phim không trách móc hay đổ lỗi cho bất kỳ nhân vật nào. Một người chồng từng đánh đập vợ con, anh ta có một lý do. Một người vợ chọn sự nghiệp mà tự tay giết chết con mình, phía sau hành động của cô ấy là ngàn vạn nỗi niềm. Một đứa con bất trị và vô ơn, một đứa con không thể khóc cho người cha yêu thương mình rất mực, chúng đều có những tâm sự khó giãi bày. Một người đàn ông kẹt cứng giữa các mối quan hệ, giữa quá khứ và hiện tại, để rồi trong một phút yếu đuối suýt vứt bỏ chính gia đình mình, anh vẫn đáng được cảm thông. Ai đúng, ai sai, phim không phán xét và cũng chẳng hướng cho khán giả phán xét, cũng như nó không nhấn mạnh hay tổng kết điều gì thành một quan điểm tư tưởng sặc mùi áp đặt. Bộ phim chỉ kể một câu chuyện bình thường với những nhân vật bình thường, và nó đặc biệt bởi chính thái độ tôn trọng và chấp nhận mọi nhân cách cũng như mọi quyết định dù vị tha hay ích kỷ, dù dũng cảm hay đớn hèn.

Mình thật thích cái cách nhân vật tương tác với nhau, dịu dàng, bao dung mà không kém phần mạnh mẽ, nghị lực. Họ là chính họ, nhưng họ cũng là của nhau trong một giai đoạn nào đó trên đường đời, họ thay đổi vì nhau. Một gia đình chắp vá từ những mảnh vỡ, thì đã sao, họ sẽ thận trọng và nâng niu hơn hạnh phúc lần thứ hai có được. Một mối quan hệ khác máu tanh lòng mỏng manh xa lạ, thì đã sao, họ sẽ nhận thấy biết bao ngọt ngào ấm áp, thành quả sau quá trình dài nỗ lực mở lòng để đến gần nhau. Và cuối cùng thì lằn ranh cha ruột - cha ghẻ cũng đâu có rõ ràng đến vậy, nếu trái tim chúng ta đã gắn kết với nhau như một gia đình. Sự gắn kết này có thể không sâu sắc và bền chặt như sự gắn kết máu mủ, nhưng nó vẫn lẳng lặng ở đó, trải qua tháng năm đằng đẵng, được vun trồng chăm bón bởi tình yêu và lòng tin, đến một lúc nào đó, sẽ kiên định mách bảo chúng ta rằng, bất chấp mọi khoảng cách và khác biệt, chúng-ta-cần-có-nhau.

Lảm nhảm ngày mưa

$
0
0
Mưa nên tâm trạng cũng không được tốt lắm... .__.

Cho nên không nhịn được lèm bèm vài lời ở đây -.-

Tại sao những người như Ueno Juri và Fujiki Naohito lại đi đóng phụ cho... -.- *cáu kỉnh* Nếu là ngược lại tuôi còn thấy chưa xứng đây (bạn kia đóng vai chạy ngang màn hình thì còn được =]]]]]]).

Không phải mình đánh giá thấp vai phụ, không có vai phụ sao có vai chính, nhưng với danh vọng và tài năng của hai người kia thì cái đội hình nhìn mà hộc máu -.-

Kể ra thì mình chẳng quen bạn kia, phim có bạn chỉ coi độc 1 cái Rikuou của bác Koji năm ngoái, thấy vai của bạn ai đóng mà chẳng được, vai của bạn Takeuchi Ryoma còn nhiều muối hơn.

Bạn này chuyên đóng líp ắc sần thì cứ tiếp tục đóng đi, với tuôi là nước sông không phạm nước giếng, cả đời tuôi khỏi phải rớ vô bạn. Nhưng đã nhảy sang đóng phim nghiệp vụ chính thống thì... Không phải tuôi ngăn cản cơ hội phát triển của bản hay vùi dập thế hệ trẻ gì gì (ờ ờ, nghiêm túc mà thừa nhận thì cũng có một chút), đồng ý chuyển sang phim chính thống chính là một bước tiến bộ, nhưng mà phải coi coi nên nhận vai gì, vị thế như thế nào. Chứ cái kiểu này thì dự là suốt phim người ta coi Ueno Juri diễn chứ coi bạn làm chi, có gì hay mà coi?!?! -'__'-

Nói công bằng thì cũng oan cho bạn, nhận phim gì không do bạn quyết định. Nhưng tuôi có thân thiết gì với bạn cho cam, ai cần biết bạn oan hay không oan, chỉ biết, nhìn từ góc độ một đứa già cả khó hầu hạ, mọt phim Nhật lăn lộn từ năm này sang năm khác, tuôi vẫn là siêu siêu siêu chướng mắt (╯‵□′)╯︵┻━┻

P.s: casting kiểu này thì không khó hiểu vì sao FujiTV flop dài dài. Flop tiếp đi nhé Fuji!

Soroban Samurai

$
0
0
Công nhận poster đẹp thiệt. Mỗi tội hổng có thích người trong poster... -'__'-



Phim này nói về samurai kế toán giống Bushi no Kakeibo nè. Cũng muốn coi, nhưng mà chưa thấy raw đâu XD

Linh tinh đàm về mình và phim học đường

$
0
0
Suy nghĩ, một trong nhiều lý do khiến mình ngán tận cổ phim học đường, là vì mình chưa bao giờ tiếc nhớ thời học sinh :)). Hồi còn mài đũng quần ở trường thì chỉ mong lẹ lẹ tốt nghiệp đi làm nuôi sống bản thân để còn sớm được sống theo ý mình, đến khi tốt nghiệp rồi thì thở phào nhẹ nhõm hớn hở thanh thản vì hoàn thành nhiệm vụ, chưa từng có cảnh khóc lóc ngày chia tay, chưa một lần muốn quay đầu nhìn lại.

Cho nên xem phim học đường của Nhật (nước khác không biết thế nào, lâu lắm lắm rồi không xem phim nước khác nên chẳng nhớ mấy :]]) thường xuyên bị lãnh cảm :v. Chủ đề chính trong mấy phim học đường: 1. tình yêu tình báo, 2. định hướng nghề nghiệp/theo đuổi ước mơ, 3. vấn nạn học đường (nhồi nhét, bắt nạt, chạy theo thành tích v.v...); toàn bộ những chủ đề trên đều không gợi được một chút xíu nào đồng cảm và sự quan tâm từ mình, bởi đơn giản một lẽ nó quá khác với thời học sinh của mình. Hồi đi học mình chỉ biết có học, mấy thứ râu ria mình đều mặc xác, bản tính mình lại thờ ơ nên chẳng thèm để ý thái độ của người khác, cứ bản thân thoải mái đã rồi tính =]]]]]]]]. Hoạt động tập thể không, hội nhóm không, giao lưu đàn đúm ngoài giờ học không nốt, và quan trọng nhất là mình hoàn toàn hài lòng với đời sống đó, nên làm sao mình thấm cho nổi sự đáng sợ của khái niệm tẩy chay, cũng như không hề hâm mộ thời học sinh sôi nổi nhiệt huyết sáng chói của mấy bạn hotboy hotgirl (và không phải hotboy hotgirl) được đề cập trong phim.

Kể ra thì mình cũng có thể coi phim chỉ lấy bối cảnh học đường, còn nhân vật chính và bản chất của thông điệp truyền tải là nói chuyện người trưởng thành. Nhưng khổ nỗi mấy phim này thường mắc bệnh thích dạy đời khán giả, mà dị ứng nhất là cái vụ hùng hồn định nghĩa "thế nào là một giáo viên tốt" như đúng rồi. Lạy hồn, tui quá sợ làm giáo viên. Tui không thích con nít và cũng không thích chăn con nít! Tui miễn cưỡng có thể dạy kiến thức, chớ còn dạy làm người thì xin lạy (xét theo tiêu chuẩn của mấy phim đó thì còn phải có người dạy lại cách sống cho tui cơ) O_O.

Cho nên, túm quần lại là thích phim mua vui được cho tui, chớ đừng có đòi dạy dỗ tui mấy thứ mà tui éo quan tâm! O_O.

私。。。いい子?

$
0
0



Có những khoảnh khắc lặng lẽ mà đau buốt tới tận đáy lòng. Khi người ta côi cút đến nỗi tìm kiếm tình thương từ một sinh linh chưa chào đời. Không bao giờ được chào đời.

Con sẽ tiếp tục ở bên mẹ, lắng nghe mẹ giãi bày nỗi lòng, an ủi, động viên, gần gũi thân thiết như cái mũi ở trên gương mặt, chỉ là không cách gì thấy rõ mà thôi.

Cho nên mẹ ơi, con có phải là đứa trẻ ngoan?

Ầy

$
0
0
Sau bao năm lăn lộn thì vẫn giữ nguyên ấn tượng của buổi ban đầu là: Nhật nó làm phim cho dân nó coi, soạn nhạc cho dân nó nghe, viết truyện cho dân nó đọc. Tụi mài muốn coi, muốn nghe, muốn đọc của chúng tao thì tụi mài phải tìm hiểu về chúng tao, còn không thì xéo, đây ứ thèm~~~

Cho nên trình độ PR tuyên truyền đánh bóng tên tuổi của tụi nó trên thị trường quốc tế trăm năm luôn dừng ở mức "còn non trẻ" :v

Tui hơi nói quá nhưng chưa thấy căn cứ thuyết phục phản bác được luận điểm trên :v.

Mà sau bao năm bị nó đầu độc đầu óc (một cách tự nguyện) thì tui cũng bị lây tư tưởng chảnh chó trên: chỉ những thứ quần chúng không thèm ngó tới thì mới vừa mắt tui... -'___'-

Đây là bệnh thiển cận và thích hư vinh điển hình... -.-

Cảm thán 30s

$
0
0
Hồi xưa coi Liar Game ss2 thấy sao nó flop flop so với ss1. Vòng 4 vòng 5 gì mà đơn giản như đang giỡn (dù cái end ở vòng 3 có mấy màn sến sụa nhảm xì mệt óc nhưng vòng 3 vẫn hoành tráng lắt léo hơn vòng 4 & 5 trên phim), cho nên kết luận (xớn xác) của tui hồi đó là vòng 2 và 2.5 vỡn trí tuệ nhứt xD

Giờ đọc truyện mới thấy phim nó không theo kịp truyện (hoặc truyện ra chậm hơn nên không đủ chất liệu làm phim), biên kịch tự động kết tầm bậy nên đại hạ giá truyện gốc =)). Chớ vòng 3 4 trong truyện hay dã man (thích vòng 4 dễ sợ :x). Chẳng qua hồi xưa ngại đọc online nhiều chữ đau mắt nên không có rớ =))))))) (ờ quyết định sai lầm, nhưng cho tui chọn lại thì tui vẫn chọn... không rớ =]]]]).

Thực ra sau ss2 mình chán rồi nên không xem các sequel sau của phim, không biết movie 1 movie 2 nó nói về cái gì, nhưng nếu cũng lấy từ truyện ra thì plot vẫn sẽ ổn, chứ trông cậy vào biên kịch thì phiêu lắm. Có điều vẫn cứ phản cảm các thể loại thấy bở đào mãi =]]]]]]. Biết dừng đúng chỗ cũng là một nghệ thuật ;)). Tôi là tôi luôn tẩy chay phần 3 trở đi của bất cứ thứ gì!

Chuyện thứ hai. Mặc dù thích manga nhưng so với 1 số người thì chưa đủ để gọi là otaku gì. Bây giờ rõ ràng nghiêng về fan phim ảnh hơn. Lượn vòng vòng mới thấy trên đời người khó ở thiệt nhiều. Cuốn truyện rõ ràng tui thấy đẹp rồi, có tí sờn gáy dính keo hằn bìa, không ai nói thì tui còn không để ý. Thậm chí xưa nay tui còn hứng thú với mấy cuốn như vậy vì nó có đặc điểm riêng khác hẳn với những cuốn còn lại. Vậy mà người ta cứ kêu ca điếc ráy -.-. Giờ không còn thói quen sưu tập truyện nữa nên tui không hiểu nổi nỗi lòng của các sưu tầm gia chăng? '__' (thiệt ra giờ có xu hướng sưu tầm truyện gốc của những bộ khó có khả năng phát hành tại VN hơn).

Nói chung kiếm cớ để không mua thì nhiều lắm, cái gì cũng có thể thành cớ được :)))))). Bộ phận biên tập không phải thần thánh mà 100% không lỗi. Nói chứ trong truyện gốc ông tác giả còn nhầm lẫn không ít nữa là ;)). Mai mốt chắc phải giữ nguyên lỗi của bản gốc lên bản Việt để lấy tiếng "trung thành với nguyên tác" thì mới vừa lòng thiên hạ quá =)))))))).  

"Vì đâu không hiểu"?

$
0
0


Đang nấu súp đụng câu này phải tốp lại cảm thán... -'__'-

Tuy hầu hết thời gian mình luôn theo đuổi tư tưởng "phụ nữ luôn đúng", nhưng mà cái này thì không đồng ý nổi. Bất kể là nam hay nữ, yêu nhau chứ không phải đánh đố nhau mà suốt ngày đòi người kia phải tự đoán mình muốn gì, cảm xúc mình ra sao... =.=. Người ta cũng là người như mình chứ người ta không có siêu năng lực!

Mặc dù bày tỏ cần rất nhiều dũng khí, nhưng ở đời chuyện gì cũng là "gan thì có ăn, nhát thì nhịn đói". Không dám nói gì nhưng sau đó lại đi trách móc người khác không hiểu lòng mình là biểu hiện của sự ấu trĩ ngang ngược!

*ok, actually I'm not that hyped though I sound so XD*

Bây giờ hoặc không bao giờ

$
0
0


Mình rất thích nam chính của Dear Etranger. Anh là một người rất bình thường, có lỗi lầm, có khuyết điểm, đôi khi cũng ích kỷ và yếu đuối (ai mà không có những thứ đó?). Nhưng chỉ nội câu nói này thôi cũng làm tim mình mềm nhũn. Một người đàn ông có được suy nghĩ như thế này là rất hiếm có, cũng rất đáng quý.

Trân trọng gia đình có nhiều kiểu, nhưng kiểu như anh là trực tiếp nhất, dịu dàng nhất, kiên định nhất. Có lẽ sẽ bị những người khác chê cười là ủy mị, không có chí cầu tiến, v.v... nhưng mình cho đó là vì bọn họ không muốn, cũng không dám làm như anh mà thôi. Không đủ yêu thương để "muốn" và để "dám".

Mình cũng không đủ. Cho nên, mình kính trọng. 

Nói tới gu thưởng thức

$
0
0

Bình sinh chúa ghét mấy câu có ý "XX đẹp như Hàn Quốc", bởi vì Hàn Quốc trong mắt tuôi chưa bao giờ là "chuẩn mực của cái đẹp".

Nhưng một ngày tự nhiên ngẫm nghĩ lại, phát hiện ra nếu thêm vào 2 chữ thì lại thấy đúng dữ dằn: Hàn Quốc là chuẩn mực của cái đẹp -nhân-tạo- ;))

Trước khi có người giãy nảy lên, cần ý thức được một chuyện: đều là "đẹp", phân biệt "đẹp tự nhiên" hay "đẹp nhân tạo" để làm gì ;)). Sinh ra không đẹp sẵn thì bỏ công cải tạo cũng là một loại thành tựu ;)). (Note xong rồi đó ai muốn nhảy dựng thì nhảy đi =]]]]]).

Chẳng qua ăn thua ở gu thưởng thức thôi.

Sẵn đá sang một chuyện lạc đề (nhân nhớ tới em trai đang ra sức tập gym). Vai u thịt bắp sáu múi cuồn cuộn như trai Tây không thuộc gu của tuôi. Tuôi chuộng kiểu cao thuôn gầy của trai Nhật hơn (dĩ nhiên là đừng gầy trơ xương gió thổi là té =]]]]]).

Cũng như ai nói tóc vàng xoăn của gái Tây là đẹp, chớ tuôi vẫn thích tóc đen thẳng của người con gái Á Châu. Bởi vì sao? Bởi vì tóc đen thẳng nhìn chung trông trẻ trung hơn :))

Ờ thôi, túm lại là nói chuyện với đứa sính Nhật thâm niên nó trớt quớt lắm =]]]]]]]]]]]]]]]

Viewing all 878 articles
Browse latest View live




Latest Images