Quantcast
Channel: 覚えるような覚えないような瞬間
Viewing all 878 articles
Browse latest View live

Utsukushii Hito

$
0
0


Coi phim này trong chuỗi ngày nghiện ngập Nojima Shinji. Mà đụng vào mới thấy, thứ đáng mê nhất là cái ending, oimeoi nó sexy quá làm mình dokidoki liên tục O__O. Đến cả Tokiwa Takako xưa nay không thích lắm (thị hiếu của mình là không thích mấy cô gò má cao) mà cũng hiện lên đẹp thần thánh O_O

Trong đây có chị Uchiyama Rina và chị Ikewaki Chizuru, đều trong độ tuổi đóng vai nữ sinh và đều cute vô cùng (chị Rina thì thích chị nhất trong Ooku~ Hana no Ran á :x). Chị Chizuru thì bị cái là baby face, không hợp gu mình nên mình ít khi ấn tượng, nhưng dĩ nhiên vẫn hơn đứt các thể loại như Arimura bây giờ ~_~ 

Thích một người...

$
0
0


Nửa đêm ôm nồi súp, ôm xong tự bấn O__O

Nếu có ai, hay cái gì miêu tả tình đơn phương đẹp và tỏa sáng tuyệt vời như Quartet, vẻ đẹp mà từng khoảnh khắc đều khiến người ta ngỡ ngàng, thổn thức, nhưng đồng thời lại vô cùng kính ngưỡng, như một đức tin, như một điều quý giá giữa cõi đời, thì mình tình nguyện cất nó vào lòng, trìu mến, yêu thương mãi mãi.

Nhìn lại thì mùa đông các năm lẻ đều có phim tình cảm mà mình cực thích. Điểm lại:

- Đông 2013: Saiko no Rikon
- Đông 2015: Date
- Đông 2017: Quartet

Và cả ba đều thuộc dạng ôm sạch giải thưởng của mùa đó (thiệt ưng cái bụng! ♥‿♥). Chiếu theo quy luật này, mùa phim đông 2019 đáng trông đợi thật nha ( ̄︶ ̄).

[16] Tướng Quân cuối cùng

$
0
0


Mấy thế kỷ mới đọc sách (lau mồ hôi). Trong một buổi nhàn nhã ra nhà sách thì bắt gặp cuốn này, bắt gặp trên bìa sách có tên bác Shiba Ryotaro, lật lật vài trang thì thấy thôi ôm được rồi =))))))))))))

Đọc giới thiệu mới biết Shiba Ryotaro là cây đại thụ trong làng tiểu thuyết gia lịch sử và là "bậc thầy trong văn hóa đại chúng" (trích lời dịch giả). Mình thì biết bác này vì bác là nhà văn có số lượng lớn tiểu thuyết được lấy làm nguyên tác cho hàng loạt bộ taiga và movie lịch sử nổi tiếng (đấy, thế mới quay về đúng chuyên môn của sei, chứ sei nhìn chung không đọc văn học Nhật Bản - mà thực ra cũng rất ít đọc văn học của các nước khác =.=).

Không biết người chưa từng tiếp xúc với lịch sử Nhật Bản đọc có hiểu sách không, hiểu những thứ quan hệ chồng chéo và tư tưởng rất xa lạ của một nền phong kiến khác hẳn các nền phong kiến Á Châu khác? Mình thì coi phim cổ trang Nhật riết nên quen rồi, không thấy khó hiểu, có điều đụng tới sách thì cũng phải ra sức ít nhiều, vì hồi này chuộng nghe - nhìn trực tiếp hơn đọc - tưởng tượng :)).

Nhận xét về phần dịch: dịch giả này thực sự rất cố gắng truyền tải tinh thần của sách bằng những cách diễn đạt đơn giản gần gũi và tương đối sát nghĩa, đương nhiên còn nhiều chỗ mình không đồng ý với cách xử lý của bạn ấy lắm (ví dụ khó chấp nhận nhất là: daimyo dịch trực tiếp thành "đại danh"; hoặc xyz-no-kami dịch thành "quan quản lý vùng xyz"). Tiểu thuyết lịch sử Nhật Bản nói riêng và sách lịch sử Nhật nói chung đều chưa có nền tảng sâu rộng tại thị trường Việt Nam nên khó tránh khỏi mỗi dịch giả có những hướng giải quyết khác nhau cho vô số khái niệm về chức vị, phẩm hàm, tên người, tên đất... Bản thân mình khi nấu mấy nồi súp cổ trang cũng bị cái tội ôm đồm, tham lam giải thích cho hết bối cảnh và nhân vật có liên quan, thành ra số lượng ghi chú nhiều và dày đặc, người xem có lẽ đôi khi cũng oải đọc, mà biết đâu họ cũng chả cần biết lắm thế :)) (à, nhưng sei làm súp không phải để phục vụ đại chúng, sei chỉ làm những gì sei thích thôi, nên các bạn hãy cố chịu đựng đống chú giải của sei nhá XD).

Thực sự rất muốn đọc những bản dịch sách hoặc tiểu thuyết lịch sử, chủ yếu để tham khảo cho việc nấu súp của mình :v, nhưng chưa gặp được sách có lối dịch ưng ý - vừa gần gũi vừa chính xác. Thậm chí hồi đọc quyển Lịch sử Nhật Bản do thầy Nguyễn Quốc Hùng và đồng nghiệp biên soạn, cũng thấy phiên âm nhiều hơn là dịch. Phiên âm có lẽ là giải pháp an toàn nhất, nhưng thực sự với tên người tên đất lắm âm tiết như vậy thì để nguyên thực sự rất khó ghi dấu ấn, khó nhớ và hậu quả tất yếu là khó thấm.

Chừng nào sei được giao dịch tiểu thuyết lịch sử thì tức là đã lên được một nấc mới gần với trình độ Niết Bàn =))))))))))). Sei hứa với lòng là sẽ phấn đấu nhiều hơn! ˘⌣˘

P.s: mỗi lần nhớ lại vụ mua phải bộ Miyamoto Musashi (Yoshikawa Eiji) phiên bản Việt lại ứa gan ~.~. Dịch thuật không thể chấp nhận được!! Bối cảnh cuối thời Sengoku, trong bản gốc có lẽ là chữ "người cỡi ngựa", dịch kỵ sĩ hoặc võ sĩ đều OK, vậy mà nó dám dịch là "hiệp sĩ"?!?!?! Hồi mình đọc tới đó, điên quá quăng sách luôn >"<. Người dịch đã không có kiến thức thì chớ còn lười tra cứu, thật là một sự coi thường độc giả cực độ!!!!!! ~.~. Các bạn thấy ở đâu nhớ tránh đừng có mua~~~~ -.-

Phim xem tháng 7

$
0
0

(hình ảnh không liên quan, nếu có ai thắc mắc thì bên trên là ảnh cap của Et-chan tập 1 (╯▽╰) )

- Hitoya no Toge (WOWOW): vẫn là phim này rất thú vị, không chỉ vì đề tài lạ, mà cách kể chuyện của nó còn đặc sắc, phát huy được sự mới lạ của cái đề tài (tuy để khen "hay" thì còn thiếu vài yếu tố). Phim tạo được một loại "cảm giác", cái cảm giác trơ lạnh rùng mình khi chứng kiến người ta làm chuyện xấu xí bẩn thỉu một cách dửng dưng, thành thạo nhanh nhẹn như ăn cơm uống nước, đồng thời là cảm giác mông lung chông chênh khi đứng giữa một nơi người ma lẫn lộn, thiện ác nhập nhằng, băn khoăn đâu là lằn ranh giới hạn, sóng lòng dợn lên từng khắc mà ngoài mặt vẫn phải tỏ vẻ thản nhiên. Tóm lại là cảm giác giống hệt bạn nam chính, khán giả nhìn qua đôi mắt bạn, nghe ngóng qua tai bạn, và tiếp nhận trọn vẹn cảm xúc của nhân vật.

Phim lý thú còn nhờ sự muôn màu muôn vẻ của "những cảnh đời" được nhắc tới ở nửa đầu, cái ý vị cảm khái nhân sinh được - mất với lối dẫn dắt tỉnh và sâu, khiến câu chuyện bình dị nhưng khó đoán, kích thích trí tò mò, tạo tâm trạng ngóng đợi muốn biết nhiều hơn. Tuy nhiên, điểm mình không thích của phim là nó không đủ bản lĩnh đặt nam chính vào vị thế khách quan hoàn toàn như một "người quan sát", mà cuối cùng lại chọn thủ pháp tạo cao trào quen thuộc để kết phim, thành ra hai nửa đầu - cuối bị kênh, đồng thời đoạn gần kết và kết đi theo chiều hướng khác hẳn hướng đi của đoạn đầu - đoạn mình thích, rơi trở lại con đường mòn vẹt bao người đã đi qua, là một sự đáng tiếc nếu xét về tính đột phá và tiềm năng của tác phẩm.

- Yonimo Kimyou na Monogatari (xuân 2016): Sasaki Nozomi, Kubota Masataka, Nishijima Hidetoshi, Takahashi Issei

Tập này để trong máy hơn 1 năm giờ mới xem, lúc mở ra quên luôn hồi đó vì sao nổi cơn down về =))))))))) (đương nhiên có người tui thích tui mới down :v). Ngó qua file kế bên (Yonimo thu 2014) còn cổ hơn, tự thấy bản thân thiệt ham hố :v :v.

Về kịch bản thì phần của em Sasaki Nozomi (Thuế mỹ nhân) và phần của bạn Kubota (Máy nằm mơ) là hay nhất. Phần của anh Nishijima bố cục hơi yếu còn phần của anh Issei câu chuyện khá đơn giản, thiếu sáng tạo.

"Thuế mỹ nhân" khai thác đề tài muôn thuở về vẻ đẹp hình thức, nói được nhiều khía cạnh thú vị như lợi và hại của việc có bề ngoài đẹp, mức độ của cái đẹp, quan điểm thẩm mỹ v.v... "Máy nằm mơ" có cốt truyện na ná mấy ý tưởng của tác giả truyện Gantz, nhưng nói lên được một số bất cập xã hội khi con người ngày càng chai lỳ cảm xúc, sống như một cái máy, đặc biệt cái kết rất ấn tượng, bàng hoàng, ám ảnh, có sức cảnh tỉnh mạnh.

Nào giờ chỉ coi duy nhất một phim của em Sasaki và nó chính là một tập nhỏ trong series Yonimo này luôn. Tập trước em đóng dở tệ, mắt chữ O mồm chữ A phát nản, giờ coi tập này thấy dở tệ y chang -.-. Mà mình hổng cảm nổi nhan sắc em này, mặt như tượng sáp trơ trơ chẳng có sức sống, cộng thêm diễn xuất dưới âm nữa thì lại càng nản hơn ~"~



-  Scanner ~ Kioku no kakera wo Yomu Otoko (movie, 2016): Nomura Mansai, Kimura Fumino

Movie năm 2016 của Kosawa Ryota. Vẫn là lối viết đan xen các twist sở trường, nhưng vì coi cũng nhiều rồi nên có phần nhàm :)). Thêm cái nữa là tại coi nhiều phim quá rồi hay sao đó mà mình đoán được hung thủ ngay từ sớm :)) (một phần vì cũng có mấy nhân vật đâu XD). Hai điểm mình thích ở phim này: thứ nhất, nó biết kìm cương hung thủ, dừng đúng lằn ranh nên lý giải được tâm lý nhân vật và tạo cảm xúc nơi khán giả. Thứ hai, (đã dính chưởng bao lần) cách miêu tả các tuyến tình cảm thật là trong trẻo và nhuần nhị, chỉ bằng vài nét phác đắc giá đã đủ sức hút hồn người xem, khiến ta thấy tình cảm họ dành cho nhau thật đẹp đẽ thuần khiết, và vì thế dư vị day dứt tiếc nuối càng thầm lặng nhưng mạnh mẽ len lỏi vào nơi sâu thẳm con tim.



- Climber's High (movie, 2008): Tsutsumi Shinichi, Sakai Masato, Ono Machiko

Phim về nghề phóng viên săn tin. Đề tài cũng được nhưng triển khai ý nhàm và nhạt, kết hợp với đề tài leo núi cũng không khiến câu chuyện có sức sống hơn. Đoạn đầu có scene ở tòa soạn, với lối quay toàn cảnh thay đổi góc máy liên tục, thú vị nhờ tạo được không khí phóng sự chân thực và nhiệt huyết. Nhưng ngoài ra thì phần còn lại mờ nhạt, lềnh bềnh, thông điệp vô hồn còn nhân vật chẳng có chiều sâu. Nói chung là một phim hô hào nhưng không đúng cách, thành ra nội dung lộn xộn, tình tiết thừa thãi, gút vấn đề lãng xẹt, chẳng hiểu nổi muốn nói gì ~"~. Phí phạm cả dàn diễn viên ~"~

- Onmyoji - Âm Dương sư (movie, 2001): Nomura Mansai, Ito Hideaki, Koizumi Kyoko, Sanada Hiroyuki

Cũng thuộc dạng để n năm trong máy giờ mới giở ra coi =)))))))))))

Ấn tượng lớn nhất là phim cũ mà kỹ xảo khá ghê, CG đàng hoàng, hiệu ứng chân thực, đánh đấm vừa mắt (không có xìu xìu như phim cổ trang NHK :v). Phim có bối cảnh Heian tương đối xa lạ nhưng cốt truyện gần gũi dễ xem, muốn tình gì có tình đó mà hint đồng tính cũng có luôn (nhưng ở mức chấp nhận được đối với mình :)) ). Anh Ito và chú Nomura đẹp bủn rủn tay chân (anh Ito hồi trẻ dễ thương gì đâu, lại đóng cái vai ngây thơ đừng hỏi >_<, chú Nomura hơi dẹo nhưng cất giọng lên là thấy nam tính liền - chú có chất giọng như ông già XD). Ngoài ra còn thích tuyến của cô Kyoko nhưng mà cảm giác đoạn giải quyết vấn đề hơi vội vàng. Chú Hiroyuki vai phản diện trông hay hay (nào giờ toàn coi chú đóng nam chính phim tình củm không hà =))))))))) ). Kết ổn, vừa vặn. Để bữa nào kiếm phần 2 coi tiếp :)))))


She needs more love!

$
0
0
Mợ Yu có nhiều dự án chẳng xứng với mợ ~"~ (vốn trước giờ cũng nhiều, nhưng dạo này dồn dập làm muốn lơ cũng khó ~"~). Live-action thì thôi không nói nữa, nhưng mấy cái khác cũng vậy. Ví dụ nhãn tiền nhất là movie Mix. Phải chi mợ đóng nữ chính thì sớm đã thành movie hóng nhì cả năm của tui rồi chứ lại (diễn cặp Eita, kịch bản thì của Kosawa Ryota). Còn drama gì mùa sau nữa... Tại sao mợ lại nhận lời đóng phụ cho Sakurai chứ?!?!?!?! (╯‵□′)╯︵┻━┻



Cái hình khí chất ngời ngời. Nhưng chúa ghét LA nói chung và manga này nói riêng nên không xem là không xem!!!! 

Inoue Mao's rumored drama

$
0
0
https://headlines.yahoo.co.jp/article?a=20170802-00003562-bunshun-ent

Rendora mùa thu. Vai giáo viên cấp 3. Lại còn có chị Nakama Yukie vào vai đối thủ nữa :)). Mỗi tội mình không thích xem phim học đường, thêm nữa là phim thuộc Fuji nên quan ngại không nhỏ :))

Hy vọng cô gái tiếp tục vững vàng, đón nhận những thứ đáng đón nhận, cắt đứt những thứ đáng cắt đứt. Còn nhiều người như mình ủng hộ tài năng của nàng lắm lắm :x

Kể ra nếu sau đợt này mà nàng không bao giờ hợp tác với J&A nữa thì coi như với mình là được nhiều hơn mất ấy chứ :)))))

Akira to Akira ep 1

$
0
0



... tức Hanzawa Naoki lai Cain & Abel =)))).

Vốn cũng hơi đắn đo khi thấy phim này tại mình không thích 2 bạn nam chính. Nhưng tự nhiên thấy bạn subbie tái xuất giang hồ nên chạy theo bạn ấy coi sao (bạn này toàn chọn được những phim mà về sau mình cực thích :x).

Đoạn thi thố ở đầu ấn tượng, đoạn sau thì bình thường nên tổng kết lại là tập 1 cũng tạm được, chỉ là không khiến người xem choáng ngợp ngay từ đầu như các cốt truyện khác của Ikeido Jun. Nhưng mình vẫn tin tài năng của chú lắm, chú có thể biến một cốt truyện nhan nhản thành ra câu chuyện hấp dẫn bất ngờ lắm chứ :))

Tập sau có người đẹp Tanaka Rena của tui nè ♥‿♥

Dorama Themesongs (16 bộ)

$
0
0


Ngoài phim đầu tiên (Kobayakawa Nobuki no Koi) của anh Karasawa và bộ áp chót (Sharehouse Koibito) thì hầu như là biết hết rồi. Cái tuyển tập khá ưng ý. Mục đích ban đầu là muốn tìm bản trong phim của bài Baby Don't Cry mà avex chặn bản quyền kinh quá (tất cả mọi site up lên đều bị mute tiếng -.-) nên xem tạm cái này.

Từ clip này mới phát hiện ra một chuyện đó là: Tsumabuki Satoshi trong Orange Days đẹp trai kinh hoảng O__o. Mà coi cái ending thôi, chưa cần coi tên biên kịch cũng biết là do Kitagawa Eriko viết :))))))). Độc 1 phong cách liếc sơ là nhận ra mà biểu :)))))))

Masatsugu...

$
0
0
Thiệt tình là vì cái show Asaichi này mà tự nhiên có hứng trở lại :)). Chủ yếu vì Takahashi Issei có đất diễn rất nhiều. Hồi trước, sơ sơ vài tập đã thấy chẳng những vai diễn của anh hay mà anh diễn còn sắc sảo vô cùng, thành ra một nhân vật sexy có nội tâm phức tạp, rất chi là tiềm năng ^o^







Hiện Takahashi Issei đang rất nổi, phim đóng cả nùi, đi show liên miên, hợp đồng quảng cáo ầm ầm. Mình đoán ảnh sắp lên vai chính rồi đó. Nếu được như vậy, anh sẽ là thế hệ diễn viên kịch nói thứ 3 mà mình biết gia nhập thị trường phim mainstream, thành công và trở thành ngôi sao hàng đầu (sau Sakai Masato và Hasegawa Hiroki) ^_^. Thật sự mong đợi lắm :x

Và NHK quả là vé thông hành của các diễn viên sân khấu. Họ đã có sẵn thực lực nhưng còn thiếu cơ hội. Luôn luôn là NHK chứ không phải đài nào khác cho họ những vai diễn để họ tỏa sáng và khiến khán giả trông thấy ánh sáng của họ ^_^. Hướng phát triển "hậu NHK" thì tùy thuộc từng cá nhân và chiến lược produce của công ty quản lý. Nhưng phải khẳng định một điều: thời buổi này mà không có mấy người như vậy kìm hãm mớ phim ảnh tào lao thì thử hỏi còn cái gì đáng coi?! >_<

Tanihara shogun

$
0
0


*di chứng Hanzai Shokogun*

Scene fav. của mình (〃ω〃)


Người gì đâu khí chất phong độ ngời ngời, đóng phim nào là steal the show phim đó T^T. Kể sơ sơ:

- Pride: trước khi anh xuất hiện thì thấy Halu Aki đẹp đôi thiệt đó, nhưng khi anh lên sàn là ngả ngay về phía anh, đâm ra thấy bạn Aki đứng núi này trông núi nọ dễ sợ :))
- Watashitachi no Kyokasho: rõ ràng anh diễn lấn nữ chính quá trời :)). Phong thái nhẹ nhàng thanh lịch mà lạnh lùng cứng rắn 罒ω罒
- Love Shuffle: trong dàn nam thích anh nhất luôn, chàng trai bí ẩn XD (hên là thực ra anh vẫn thích gái chứ không có... (¬_¬)  ).
- Magerarenai Onna: muốn nữ chính end với anh dễ sợ đi (vì vậy sau khi lỡ biết cái kết thì mất mie nó hứng luôn T^T).

Clip trên chủ yếu lấy từ Kaidan Hyaku Monogatari, Ooku~ Hana no Ran và Gunshi Kanbee. Kaidan nữ chính là chị Ryo. Ooku nữ chính là chị Rina, nhưng thích tương tác với vai Emonnosuke của chị Takaoka Saki hơn (không loại trừ khả năng do mình bị lậm cái phim gì đó của ai đó XD).

Nhắc tới nguyên series Ooku thì phải nói là hóa ra phần Hana no Ran (2005) hay nức nở O__o, kịch bản trội hơn hẳn 2 phần trước đó của Kanno Miho và Seto Asaka luôn, coi mà thổn thức cùng nhân vật bao lần ;___;. Mỗi tội mấy năm trước link còn đầy đủ thì mình xem raw chưa hiểu lắm (được cỡ 50% thôi) nên down dằn túi có 5 tập hà, bây giờ coi lại hiểu lên được 80% rồi thì link die cmnr O___o. Quá trái ngang T^T. Giờ phim này lục tung hang cùng ngõ hẻm (web Nhật web Tàu web Hàn web Thái v.v...) không có bản coi được (chứ đừng nói bản đẹp) đâu nhá >"<. Đến nước phải tự thân lăn đi mua DVD mất thôi >"<

Tsunayoshi của anh Tanihara vừa đáng thương vừa đáng giận, chemistry với mọi diễn viên khác bất kể nam hay nữ đều đậm đà. Phim này mang phong vị chuyện tình yêu cung cấm đôi chỗ có mùi ngôn tình quằn quại của truyền hình TQ, nhiều khi cũng mệt nhưng được cái là quen thuộc, dễ xem :)). Mà các anh chị diễn quá sâu nên cảm xúc cứ gọi là lai láng :)) (đúng phong cách Fuji XD).

Anh Tanihara đẹp trai diễn hay thế mà chẳng mấy khi được đóng vai chính (coi Hanzai đó, hễ vào vai chính là ảnh max tỏa sáng luôn -'_'-), cho nên, dẫu biết đời (làng giải trí) vẫn như sh*t nhưng lâu lâu không khỏi ngửa mặt oán thiên mệnh =.=.

Lovely 40

$
0
0


Biết Miho trước nhất qua variety show và cũng đổ nàng tại đó. Cái khiến mình đổ Miho không phải diễn xuất, càng không phải nhan sắc, mà là sự đáng yêu của nàng, một sự đáng yêu tự nhiên không hề màu mè ra vẻ làm dáng trước ống kính v.v...

Một người cũng đáng yêu y như vậy là Shinohara Ryoko ٩(ˊᗜˋ*)

Tất nhiên bây giờ Miho đằm hơn nhiều, nhưng mà nhiều lúc coi vài cái cũng suýt té xỉu và ôm bụng cười trước phản ứng của Miho trong một số tình huống :))))))). Bà này bả điên từ trong máu =)))))))))))))

P.s: chừng nào trình độ làm fanvid của mình mới lên được mức này đâu?? T_____________T

LG's 10th Anniversary

$
0
0


Sao không ai kỷ niệm 10 năm phim này nhỉ? XD

Một trong những rendora đầu tiên mình coi, từ hồi nó chưa có vietsub, phải coi bằng engsub kia :)). Cũng gần gần khoảng thời gian nó mới chiếu :)).

Ít khi nhắc tới LG nhưng chủ yếu vì lâu quá rồi không nhớ nổi là mình bấn phim này thế nào nữa, chỉ nhớ là cũng bấn lắm, nhưng vì hồi đó còn ít người xem phim Nhật quá, nên hình như tự kỷ gào rú 1 mình là chính :)). Akiyama thì trước đây tui cũng như bao người, thấy tạo hình của ảnh kiểu như để đó anh cân cho các em coi =))))))))). Nhưng giờ ngó lại thấy hồi season1 cũng đâu đến nỗi nào XD, chỉ có càng về mấy season sau càng thử thách sức chịu đựng của quạt cuồng, nhưng đã lọt hố rồi thì chỉ có thể lọt tiếp thôi =))))))))))))))))

Nao-chan nhớ ngày xưa bị nhiều người chửi bánh bèo, phá game blah blah. Hờ, em ấy là linh hồn, là tư tưởng của nguyên bộ phim, không có em ấy thì cái game sẽ trở nên vô hồn vô nghĩa. Hơn nữa, em ấy có phá game chút đỉnh mới có chỗ cho Akiyama phát huy tài năng chớ, thuận lợi quá, thắng dễ dàng quá đâu có vui XD

Mấy cái OP thì vẫn thấy ss1 là đẹp nhất, màu sắc tươi tắn tương phản nhìn rất "gợi". Em Nao trông õng ẹo thặc XD.

90s solo female idols' hits collection

$
0
0


Lượn thấy nên note lại kẻo trôi mất.

Đa số toàn nhạc idol thôi nên nghe tai này chạy qua tai kia :)). Chủ yếu ngồi điểm mặt người quen =))))))))))))). 1 số người quen thuộc, 1 số người khiến tui giật nảy mình vì không dè các chị từng là thần tượng :)) (sốc nhất là chị Nagasaku Hiromi và chị Matsuyuki Yasuko O__o).

Thập niên 80 được xem là thời kỳ vàng của nữ ca sĩ solo, qua 90s thì hạ nhiệt nhiều rồi, nhưng mỹ nhân tài năng vẫn nhiều la liệt, mà chỉ khoảng 1/3 số này đi đóng phim thôi thì cũng đã hình thành một thập niên sôi động của phim truyền hình, đến giờ vẫn là tượng đài của nhiều thế hệ :x.

Làm điều đúng đắn, hay làm điều tử tế?

$
0
0


Trời, Koisaika Miyamoto hơi bị hay luôn! O__o

Có hài hước có cảm động, mà cả nét hài hước lẫn sự cảm động đều tỏ ra rất thông minh. Thoại có đầu tư, có chiều sâu, được nhân vật đúc rút hợp lý và phát ngôn đúng thời điểm :x:x

Duy chỉ có chemistry chưa bùng nổ lắm. Hoặc có lẽ ở cái tuổi đó, con người ta sẽ như vậy đó, mà mình chưa trải qua nên chưa hiểu được :)) 

Seiten no Hekireki

$
0
0


Biết phim này nhờ coi cái Bistro có anh Oizumi Yo, được chiêm ngưỡng sự dễ thương vui tính muốn quỳ của ảnh (nhào vô nói không kịp tốp với Goro-chan về độc một chủ đề "nỗi đau khổ của những kẻ đầu quắn" =))))))))) suốt mấy phút liền, không cho ai xía mỏ XD), vậy nên lượn đi coi.

Bảo phim "hay" thì chưa phải, có điều nó khiến mình cảm tình bởi cái sự rất tự lượng của nó (thể hiện ở số nhân vật và cái thời lượng). Ý tưởng phim không mới, cách thể hiện cũng không đặc sắc, suốt phim bình bình không có điểm nhấn nhưng nó được đoạn chốt và cảnh chốt cảm động, kết hợp sự tự lượng rất thân thiện đối với sức kiên nhẫn của người xem đã đề cập ở trên, nên tạo được một dư vị đẹp trong lòng khán giả. Phim không hay nhưng vừa vặn.

Shibasaki Ko phim này đẹp và diễn tốt. Anh Oizumi đoạn gần cuối thật là đập chai XD. Bài themesong Hanatareru của Mr. Children cũng hay. Nhạc Mr. Children nghe thì bắt tai thiệt nha, nhưng mau chán, bài nào cũng nghe tới gần khoảng giữa là chán :))))))). Nào giờ kể ra thích nhất bài Tomorrow never knows :))

P.s: mà thiệt ra biết cái movie Kakekomi cũng nhờ coi Bistro (bởi mới nói đám già nhoi kia đã giới thiệu cho tui biết bao nhiêu người hay ho và thứ hay ho mà XD). Suýt lên kế hoạch nấu súp movie đó luôn đó. Chắc có thể kết luật là anh Oizumi có nhiều movie mà tui thích được rồi.

Bên kia bầu trời đêm...

$
0
0


2016.12.23.

Vào thời điểm Oda-san hát ca khúc này trong chương trình tâm huyết của bác, một mình với cây đàn, trong không gian trầm mặc gần như thành kính, bằng chất giọng dịu dàng như thủ thỉ vỗ về, có lẽ rất nhiều rất nhiều fans trên toàn nước Nhật, và cả ở ngoài nước Nhật, đang hoặc là khóc nấc thành tiếng, hoặc là âm thầm nhỏ lệ. Với một thời khắc nhạy cảm như vậy, mình không khỏi tự ám thị rằng Oda-san chọn bài hát như một cách an ủi những con tim tan vỡ, mà mình cũng là một trong số đó...

Những tưởng không còn nước mắt dành cho SMAP nữa, không bao giờ nữa, khi đã khóc cạn trong cái đêm 2016.01.18 ảm đạm kia, ngày giấc mộng tan tành, ngày khiến mình không bao giờ dám tin vào kỳ tích. Đã trải qua những phút giây tuyệt vọng tột cùng, nên những ngày khác sau đó chẳng khiến mình mảy may rúng động, dẫu đối mặt với bất kỳ tin tức gì. Mình ra sức lấp đầy cái khoảng trống trong tim, bằng sự từ bỏ, bằng sự thờ ơ, bằng sự trốn chạy hèn nhát. Mình không thể tin tưởng vô điều kiện, mình không thể mạnh mẽ và kiên định như người khác...

Vậy mà hóa ra, nước mắt vẫn còn để tuôn rơi, lại dễ dàng như thế, từng giọt từng giọt thấm đẫm nỗi đau cũ, từng giọt từng giọt nhắc nhở về thực tại phũ phàng. Hóa ra, hơn cả những khi đối mặt với tổn thương, người ta luôn dễ mủi lòng trước sự an ủi chân thành...

SMAP là một điều ảnh hưởng lớn đến nhận thức và cuộc đời mình. SMAP đến với mình trong giai đoạn mình chênh vênh giữa những lựa chọn, thúc đẩy mình ra quyết định, và rời đi khi mình đã vững bước trên con đường. Đếm sao hết những niềm vui SMAP đem đến, những tình cảm trong sáng và cảm động SMAP khơi lên bên trong mình, một kẻ khô lạnh và vô tâm như mình, khiến mình yêu thích bản thân biết bao, và yêu thích những gì mình chọn biết bao. SMAP đối với mình không chỉ là thần tượng, SMAP đối với mình là biểu tượng của ước mơ, một hiện diện đầy khích lệ và xoa dịu. Thế nên, bao nhiêu nước mắt dành cho SMAP cũng là xứng đáng, bao nhiêu nhung nhớ và cảm tạ dành cho SMAP cũng là xứng đáng.

Thực ra, mình cảm tạ SMAP nhất vì SMAP đã là SMAP mà mình biết và yêu thương đến phút cuối cùng, trọn vẹn là một SMAP của 25 năm diệu kỳ và rực rỡ. SMAP chọn chính tay bóp chết bản thân tại thời khắc cần thiết, quyết không để những thứ nhập nhằng vấy bẩn chính mình, giữ vẹn nguyên một giấc mơ ngang bướng và kiên cường của thuở ban đầu, để dù rằng ta phải chia tay nhau, ta có thể chia tay trong tự hào và thanh thản.

Nhưng mình vẫn khóc, mình khóc như bao fans đã khóc, vì đơn giản rằng, dẫu sao thì chia lìa vẫn thật đớn đau, cuộc tiệc tàn nào mà chẳng xốn xang buốt nhói? Nước mắt của kẻ đơn bạc trong một ngày lạc lõng, trật nhịp với thế nhân, nhưng đúng nhịp với con tim vừa được khơi nguồn bởi những giai điệu thân thiết chứa chan sự ân cần vỗ về đến quặn thắt...

Sau rất nhiều ngày không nhắc, hoặc cũng có thể là không dám nhắc, hôm nay, mình đã viết rất nhiều chữ "SMAP", để giải tỏa, để bù đắp, và để chính thức nói lời từ biệt. Mình không bao giờ muốn nhớ về SMAP như một nỗi đau, mình muốn nhớ về SMAP như một niềm vui bất tận...

Shingeki no Kyojin [3]

$
0
0
Truyện này nó xây dựng nhân vật rất kỹ nhưng phải cái là diễn tiến chậm nên theo dõi từng tháng có hơi oải :)). Gom lại đọc 1 loạt thì thấy rất hay nhưng ngắt quãng thì lại thấy dài dòng (đoạn Historia đoạn ông trưởng giáo giờ là đoạn quá khứ của Reiner). Nhưng đúng lúc mình tưởng mình chán nó tới nơi thì tác giả lại đẩy lên đoạn cao trào, quá bi tráng quá lẫm liệt quá choáng ngợp, khiến độc giả (tui) lại không dứt ra được :)). Chừng nào mới tìm được một truyện lấy đề tài chủ nghĩa anh hùng xuất sắc cả về chiều rộng lẫn chiều sâu như thế này nữa đây?

Đọc chương về Erwin Smith phải nói là rùng rợn nổi hết lông gà lông vịt.

"Cậu cũng thấy phải không, những đồng đội của chúng ta? Họ đang nhìn xem trái tim mà mình đã dâng hiến sẽ đi về đâu."
"Lẽ nào những chàng trai cô gái dũng cảm ấy, những chàng trai cô gái bi thương ấy đã chết một cách vô nghĩa?
Không! Chính chúng ta sẽ mang ý nghĩa đến cho họ!"
"'Binh sĩ, phẫn nộ đi!
Binh sĩ, gào thét lên!
Binh sĩ, xung phong!"

Những lời xách động cổ xúy binh lính xông vào chỗ chết của một tay đại bịp bợm bậc thầy, lại mang trong nó sức nóng làm tan chảy mọi trái tim (cho nên mới là bậc thầy).

"Phía bên kia bức tường là đại dương. Phía bên kia đại dương là kẻ thù. Và nếu tiêu diệt sạch kẻ thù, liệu chúng ta có tìm thấy tự do?"

Câu hỏi được bỏ lửng để rồi bối cảnh xoay qua phe đại lục. Đến đây thì mình lờ mờ thấy một tiền đề mang tính hai mặt nằm giữa cái chủ đề lớn về mâu thuẫn dân tộc mới được đặt ra: bị vây hãm trong bốn bức tường nhưng tự do và bình đẳng về tinh thần, hay sống giữa thế giới rộng lớn mà cam chịu làm loài hạ đẳng phụ thuộc? Thật lòng thì đứng ở phía nào cũng thấy phía đó là không sai. Nhưng cùng là đồng bào, sao lại không thể có một giải pháp khoan nhượng chứ? Đau tim hết sức... ;__;

Thiệt ra thì muốn nhất là câu chuyện sớm quay về phía đảo, để còn xem titan của Armin, xem sách lược phòng thủ của quân trinh sát, và xem coi Eren giải quyết vấn đề titan thủy tổ như thế nào :x

LG manga

$
0
0
Giây phút Nao-chan được Akiyama khen nên đỏ mặt hớn hở cười khúc khích (kawaii!)



LG manga công nhận hay tuyệt đỉnh (Akiyama trong phim thông minh nhưng Akiyama trong truyện thông minh đến mức khiến tui phải thốt "anh ngồi lên cho tui lạy!" O__O) nhưng đúng là không thể hot được như những truyện khác, nguyên nhân vì nó nói và giải thích nhiều quá, thiếu tính hành động và tương tác nên thử thách kiên nhẫn của người đọc dễ sợ. Nói đâu xa như tui, ví dụ đọc bằng tiếng Việt thấy rừng chữ này thì tui cũng nản chứ đừng nói tiếng Nhật. Nội giải thích luật chơi không đã lằng nhằng (mất toi 1 chương) mà số má tiền thưởng còn hoa cả mắt, tốc độ thẩm thấu của não bộ không thể nào theo kịp diễn biến truyện :)). Đến phần phân tích tâm lý và giải thích mánh khóe lừa bịp là thôi, coi như lạc vào mê cung luôn... @_@

Nhưng ai vượt qua được mê cung mà tác giả dựng nên thì sẽ thấy cái sự tuyệt đỉnh của bộ truyện :)) (thôi thì tiếp tục cố gắng vại... -'__'-)

P.s: coi phim thấy Nao-chan bình thường nhưng coi truyện thấy Nao-chan dễ thương hết sức -'__'- (chắc đầu óc già rồi nên chuyển hệ).

Manben

$
0
0
Manben là cái xô của NHK do Urasawa Naoki (tác giả Monster và 20th Century Boys) chủ xị, nội dung giới thiệu phong cách vẽ của các mangaka nổi tiếng. Xem được tập về Higashimura Akiko và Shimizu Reiko (thích tập của Shimizu Reiko vì bả tỉ mỉ và có nhiều kỹ thuật vẽ thú vị).



(gần đây xô chậu của Nhật được up kèm Japsub nhiều lên nên dễ xem hơn hẳn)

Từng nói rồi, mình nhìn chung không thích truyện của Shimizu Reiko, tại vì bà này hay chêm vô mấy chiện boy love mình chúa dị ứng -.-. Có điều vẽ thật là đẹp, lại mang phong cách các truyện kinh điển thập niên 80, 90 (ôi chắc là mình đã phải lòng nguyên cái thập niên 90, cứ đụng vô thời kỳ đó là cơ chế bấn loạn tự động bật, bất kể là phim phiếc nhạc nhẽo thơ thẩn người ngợm v.v...).

Truyện Higashimura Akiko thì xì tin hơn (thể hiện tính nết và nội tâm tác giả =))))))) ) nhưng ẩn trong đó là bề sâu triết lý, đôi khi hơi bi quan nhưng hướng phát triển khá thuyết phục. Chế này có bộ Yukibana no Tora lấy bối cảnh Chiến Quốc, nữ chính là Uesugi Kenshin giả nam trang, thấy khá thú vị mà mới kiếm được link down vol 1 -.-

Ai quay hậu trường cảnh thánh Togashi và Isayama làm việc với để tui hóng ké nào (ΦωΦ).

Nói vậy thôi chứ mấy cái này chỉ là phần kỹ thuật (tức bề nổi), còn sức hút của tác phẩm nhìn chung nằm ở nội dung. Cả đống người vẽ thì tuyệt đẹp nhưng truyện nhạt như nước ốc vẫn vứt (tui đặc biệt dị ứng nhóm CLAMP á -'__'-). Manga chứ có phải tranh minh họa đâu mà nét vẽ đủ sức cân cả thế giới?! -.-

Cánh buồm xanh ngày đó

$
0
0
Thiệt, hèn chi người ta nói càng già càng thích kể chuyện xưa T^T. Bởi vì sống nhiều tích nhiều nhớ nhiều. Mà hình như quá khứ thường có xu hướng được mỹ hóa trong mắt trong tim người ta?



Hồi mới biết lên mạng (ừ, tui không thuộc thế hệ các bạn trẻ khi biết nhận thức là đã sống trong internet), cái forum đầu tiên tham gia là ACC, cái nick đầu tiên đăng ký là nick này (tự thấy đã làm được chuyện "đi không đổi họ, ngồi không đổi tên" =)))))), 10 mấy năm dùng độc 1 nick bất kể ở đâu O_O), chứng kiến quá trình loại hình diễn đàn forum manh nha, hoàng kim rồi thoái trào, tui vẫn kết luận ACC là nơi tui gắn bó nhiều nhất, gắn bó như nó là một phần của bản thân và bản thân là một phần của nó. Cũng chỉ có ACC mới từ internet bước vào đời thực của mình, sự kiện mình tham gia, bạn bè mình kết giao, quan điểm nhận thức mình có được, đều từ ACC mà ra. Với DAN hay JPN về sau thì mình chỉ là khách vãng lai, người qua đường hoặc kẻ ở trọ, một thời gian ngắn rồi rời đi, mà ngay từ đầu mình luôn biết trước là mình sẽ rời đi. Không hẳn do mình thích manga nhất, vì sở thích của mình đã biến đổi qua thời gian, từ manga, sang phim ảnh, sang thần tượng rồi trở về phim ảnh, bây giờ manga chỉ chiếm một phần nhỏ (chừng 1/4) trong mình. Nhưng có cái gì đó ở ACC thật là nồng nhiệt mà vui vẻ, sâu sắc mà gần gũi, hàn lâm mà thân thiện khiến nó xây dựng được vị trí đặc biệt như vậy.

Các sếp của ACC hồi đó toàn người mình thần tượng. Chưa từng có một nhóm người nào khác ở bất cứ đâu, kể cả DAN hay FB bây giờ viết văn và nói chuyện có độ mặn đạt chuẩn trời mòng như ACC T^T (hic hồi đó toàn được xưng em bây giờ chắc phải xưng chị hết lượt huhuhuhu... T_T). Một số bạn sau đó mình có biết tung tích, nhưng hầu hết là không. Đa số mình không thật sự quen, vì người ta sắc sảo quá tui chỉ dám đứng xa xa ngưỡng mộ T^T, nhưng tất cả mình đều ghi nhớ. Mà trong số những người tui còn biết tung tích thì y như rằng bây giờ họ đã tiến xa ngoài xã hội. Chứng tỏ khi người ta chơi giỏi, người ta làm cũng giỏi :)) (mấy người làm không giỏi chẳng qua là không muốn làm thôi ;)) ).

Bữa nào buồn buồn kể chuyện về yahoo360! nữa mới là chìm trong bầu trời kỷ niệm XD. Tất cả các thể loại blog hiện nay (kể cả LJ này) với tuôi đều chẳng bằng 1 góc 360! ngày đó! O__O
Viewing all 878 articles
Browse latest View live


Latest Images