Quantcast
Channel: 覚えるような覚えないような瞬間
Viewing all 878 articles
Browse latest View live

Gaiji Keisatsu (NHK, 2009)

$
0
0
Gaiji_Keisatsu.jpg

Gaiji Keisatsu - Cảnh sát ngoại vụ, tức cảnh sát điều tra các vụ phạm tội có liên quan tới người nước ngoài, cụ thể ở đây là bọn khủng bố quốc tế.

Mà ở một đất nước được xem là không có khủng bố như Nhật thì khả năng ứng phó với khủng bố - từ khâu ban hành luật tới việc tổ chức và huấn luyện nhân sự, đều cực kỳ amateur (phim nói thế, không phải mình tự bịa :)) ), dẫn đến tình trạng những cảnh sát ngoại vụ hiếm hoi này bị giới hạn quyền và phương thức hành động, cho nên họ phải dấn thân vào những hiểm nguy không cần thiết, phải dùng những cách chẳng đặng đừng để điều tra.

Phim vẽ ra một bối cảnh u ám với cái nhìn đầy hoài nghi, nhân vật chệch choạng trong niềm tin mong manh về chính nghĩa, hoang mang với chính những quyết định của mình, phẫn nộ vùng vẫy giữa một hiện thực bất công không lối thoát.

Phim cũng không đưa ra một lối thoát nào, dù là vĩ mô cấp chính phủ hay vi mô ngay trong mâu thuẫn cá nhân. Dĩ nhiên, với một tác giả bám sát hiện thực thì không thể tùy tiện vung bút phán bừa một giải pháp hoang đường, mà xét sâu xa thì câu chuyện cũng không đòi hỏi một giải pháp, hay một đoạn kết rõ ràng.

Thực ra, cá nhân mình không thích phim này lắm, vì nó quá rối rắm. Rất nhiều phim hay khó hiểu, nhưng không phải phim nào khó hiểu cũng hay. Kosawa dám lấy một đề tài khó triển khai và đã triển khai được tới mức này, đó là một điều đáng ghi nhận, nhưng bên cạnh những điểm nhấn nội tâm đầy triển vọng, anh chưa tạo được sức liên kết chặt chẽ giữa nội tâm và tình tiết hình sự của câu chuyện, nên nội tâm chưa bật được mà tình tiết hình sự cũng vẫn cứ nông. Khán giả xem cho hồi hộp kích thích, thỏa mãn trí tò mò vậy thôi, chứ không thể hòa vào được cảm xúc của nhân vật. Chưa kể, ở nửa sau phim, cách xử lý một vài nút thắt không thỏa đáng, đã làm gãy tính cách khá nhiều nhân vật, khiến bộ phim hụt hẫng, và nhân vật bị chìm vào quên lãng (như vai Matsuzawa của Ono Machiko, và vai Kurata của Endo Ken'ichi).

Cả phim, mình thích nhất mối quan hệ giữa Sumimoto và Aiko, nhìn qua tưởng như là tri kỷ, nhưng đồng thời, người này lại gần như sợ người kia, bởi một người thì luôn nhận thấy đối phương nhìn thấu suốt mình, còn một người thì nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình - cái phần yếu đuối, đang dần trượt dài trên con đường tự băng hoại của mình - trong đối phương. Giá mà biên kịch nâng vai trò của Matsuzawa lên chút nữa, với sự mạnh mẽ của chính khí và niềm an ủi, làm thành một tam giác, kiểu như Sumimoto là quá khứ u ám, Aiko là hiện tại bất an, còn Matsuzawa là tương lai hi vọng, thì phim sẽ ý nghĩa hơn chăng.

Và rất không thích cái kết. Cái kết đóng cho một câu chuyện mang màu sắc mở. Hơn nữa, gần đây đã có nhiều phim kết kiểu này, cho nên đâm ra cái kết không còn mới mẻ chấn động, mà ngược lại đượm mùi cưỡng ép bi thương, nên hậu quả là chẳng bi cũng chẳng thương, chỉ thấy vô duyên -.-

Nói chung, thay vì Gaiji Keisatsu, cùng một cách phác họa bức tranh rối rắm thì mình tiến cử xem Marks no Yama (WOWOW, 2010, phim đầu tiên, cũng là phim ấn tượng nhất của Kora Kengo mình xem), cùng một ý tưởng đoạn kết thì mình giới thiệu Chase (NHK, 2010). Marks no Yama thì gân guốc, còn Chase thì xúc động hơn nhiều.

Xem thử anh Kosawa viết phim dark thế nào. Thấy cũng được, nhưng vẫn thích phim "lý sự" của ảnh hơn lol. Tiếp theo còn Gonzo (TVAsahi, 2008, Uchino Masaaki) xem nốt :">. Tới chừng xem sạch rồi thì đành cào tường lăn lộn chờ phim mới thôi T^T

[13]

$
0
0
My Beautiful Bride


Clip này có spoil nhẹ, sei để đây để tự xem, nếu định xem phim thì đừng coi vội.

1. Tựalãng mạn vậy thôi chứ đây là phim hình sự điều tra, truy bắt đào tẩu, băng nhóm anh chị etc thứ thiệt nha.

2. Tựa Cô dâu xinh đẹp, mà coi một hồi cái thành fan... chú rể :)).

3. Coi vô scene đầu tiên anh xuất hiện đã cảm tình rồi. Cảm tình trước nhất vì anh... đi xe đạp =))))))))))). Ta nói dù nhân loại có chế ra phương tiện giao thông hiện đại tới đâu, thì xe gắn máy xe hơi tàu điện tàu cánh ngầm trực thăng máy bay tên lửa gì cũng không thể nào "thơ" và "tình" được như xe đạp. Thì đó, "những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng, em chở mùa hè của tôi đi đâu", không cần nói ai cũng mường tượng ra cái giỏ nằm trên xe đạp, chứ hoa bỏ vô giỏ xe... gắn máy thì chỉ có nhăn mũi vì mùi dầu nhớt chứ đời nào ngửi ra mùi tình đầu và mùa hạ chia tay? (← chú Nguyễn Nhật Ánh nói nhé).

4. Cảm tình nữa là anh nam chính đạp xe đạp này ảnh không phải dạng đẹp trai hào nhoáng nổi bật, mà ảnh lầm lỳ ít nói, có chút cù lần, ảnh âm thầm quan hoài, kín đáo chở che, ảnh khù khờ cắm đầu gồng gượng, một mình chống mafia, chỉ mong bảo vệ người yêu và hạnh phúc lứa đôi vừa chớm nở. Anh chờ đợi khi nàng muốn anh chờ, anh quên đi khi nàng muốn anh quên, anh không hay biết vì nàng muốn anh đừng hay biết. Ừ, anh ấy lụy tình, nhưng kiểu lụy tình này mình không ghét được, mà hẳn là không ai ghét được.

"Anh mua căn hộ này vì nó chỉ cách nơi làm việc của em ba trạm xe.
Anh... vì em ư?
...
Không. Anh vì anh".

*nhũn tim chưa*

5. Kiểu yêu nhau của hai bạn trẻ này nhiều khi khiến mình tự hỏi "cứ lừa người dối mình như thế này có đem tới hạnh phúc bền vững". Hai bạn có một lý do đủ nặng để phủ nhận quá khứ. Nhưng chẳng phải quá khứ cũng có những kỷ niệm ấm lòng đó sao? Đời đã không thể là trang giấy viết sai rồi có thể xóa đi viết lại, thì đối diện chẳng phải là cách dễ dàng hơn sao? Nhưng đồng thời, tình yêu mong manh mà ta đã để lạc mất nhau quá nhiều, nên không muốn lại đánh cuộc lần nữa, cũng là một tâm lý dễ hiểu.

6. Phim hay nhất là khoảng 4, 5 tập đầu. Tình tiết biến hóa liên tục với cách cắt cảnh ấn tượng. Mình thích cách lần mở từng sự kiện xung quanh nữ chính, lật từng lớp con người thật của nam chính, và chuyện tình của hai bạn, một chuyện tình sóng gió dai dẳng, âm ỉ mà sục sôi, yếu đuối mà kiên định, trong một bối cảnh suýt soát nghẹt thở. Tâm lý nhân vật thật ra không có phát triển gì đáng kể, nhưng cá tính kiểu này (nhất là của nam chính), chỉ cần giữ vững từ đầu tới cuối là quá đủ để hút hồn người xem rồi xD

7. Tuy nhiên chất hình sự phim này thì không đủ sâu cay, nút thắt và cách tháo gỡ không có nhiều tầng ý nghĩa cũng như thiếu tính đa diện để tạo thành một bộ phim hình sự đáng nhớ. Nhịp điệu của phim tốt, nhanh, cuốn hút, cảnh hành động đẹp mắt, hợp lý, nhưng đến non nửa thì bắt đầu trùng lắp lung tung và lắm động tác thừa. Phần sau tình tiết dễ đoán hơn đoạn đầu, cái này cũng hiển nhiên thôi, nhưng quan trọng hơn là nhiều nhân vật máu mặt vì kết thúc vội vã nên có phần đuối và hẫng. Bằng chứng là mấy tập cuối mình tự dưng nản hẳn, xem với tâm lý doudemoii, tức là sao cũng được, chỉ còn hứng xem mấy cảnh nam chính đánh nhau hoặc là cảnh đôi trẻ khổ mệnh của chúng ta (lol) gặp gỡ tâm tình, vì tới gần cuối hai bạn mới chịu nhìn nhận nhau với con người thật.

8. Nói chung phim xem được, rất khá, hầu như không có điểm nào phản cảm, nhưng còn rất lỏng tay ở cả ý tưởng lẫn cách thể hiện, còn lâu mới đủ lực bước lên "tầm" của Resurrection và Devil. Điểm mạnh của phim là tuyến tình cảm hài hòa, tiết chế (bằng chứng là mình đủ kiên nhẫn xem hết mấy cảnh quyến luyến bịn rịn này :)) ) và sự thống nhất trong tâm lý và hành động của nhân vật. Đoạn kết không quá ấn tượng vì đã bị xài qua trong quá trời phim, nhưng cũng đọng được dư âm và có tính gợi mở.

9. Hình như thời nay, chỉ có tìm tới đài cable mới kiếm ra phim coi được hay sao ấy, ở đâu cũng vậy :)))))). Phim này, với The Missing Noir coi đâu tháng trước (phim cũng tàm tạm, kịch bản không thể gọi là xuất sắc, nhưng dựng phim khá chuyên nghiệp), là 2 phim Hàn duy nhất mình xem tương đối trọn vẹn (ừ thì cũng có tua vài đoạn gần cuối :)) ) trong 3 năm trở lại đây. Phim Hàn chỉ xem hình sự (và hình sự hàng tuyển, không xem giả danh hình sự để uốn éo làm dáng -.-), chứ tình cảm thể loại nói 1 câu hát 3 câu thì thôi, gục trong vòng 1 nốt nhạc mất! '_'

P.s: icon chỉ mang tính minh họa =))))))))))))))))))))))

SMAP fan de yokatta

$
0
0
Sometimes, something else and someone else make me realize a simple fact that I have been tending to take for granted, that SMAP is so wonderful, and being a SMAP fan is a huge bless :)



They were, and are so wonderful that, even if someday they disband, for any reason, I still treasure and thank them for the wonder they showed me just with their existence, and the joy of having been following them along their long journey.

SMAP, the dream is continuing...

Love and Peace

$
0
0

Hình ảnh chỉ mang tính chất lừa đảo =)))))))))

I was prepared to see a weird film, but it surprisingly turned out not bad as I thought. Yes, it's still a pretty weird film with lots of "huh!?!?" kind of details, puzzled directing and a great deal amount of overacting (urghhh -.-), however, it is somehow pure and heartwarming at some points, which can make up for the flaws. Though I guess not enough.

I like Aso Kumiko's and Nishida Toshiyuki's characters, esp. Nishida's character's true identity. I love the idea. It might have become a really lovely movie, a Walt Disney-ish fairytale kinda movie, but too bad this is still a typical dramatic J-movie, with people blabbering the draggy lectures for minutes, other than using images to tell stories. Aso Kumiko had little screentime, which ruined the promising interesting loveline she might have with the leading male. I wish they would have deepened more when Ryoichi said to her through phone "What did you think about me that time? Why did you suddenly fall for me?", but eventually they just left it unsolved -.-.

Of course Hiroki as a rockstar is a highlight of the whole thing. He looked like somewhere's evil prince xD. (I ignore the fact that he couldn't sing well enough, probably it suits him more than opera, but still, no "wow" factor xD). Just that... sometimes he looked very "gay" imo O_o. I don't know whether that's the script's request. I'm just not used to Sono's movies... '_'

Better than expected, but not my favorite. Hiroki's character had many prospects (Ryoichi-Pikadon, Ryoichi-Yuko, Ryoichi-his rockstar life...) but because they're greedy to tell many aspects, none of the aspects were well-handled and the film ended without really solving anything :(.

Serious Sexiness ♥_♥

$
0
0
Sailor Fuku to Kikanjuu Trailer



Damn! I once again start to look forward to this movie which I didn't have any interest before O_o.

This movie sounds very "idol" for me. I'm not at the age to enjoy idol dramas/movies anymore. But as long as Hiroki is in it...

And he is a mysterious yakuza who will be the girl's love interest? Eh? Maji? Lol.






Ack ack, so cool and mature!  ♥‿♥

I hope the girl is decent in acting. From the trailer, it seems that being a yakuza's boss is a little "heavy" for her. At least let the romance part be cute as Nounen Rena's.

Himitsu - The top secret Teaser+ Making

$
0
0


I love the manga. I like Ikuta Toma, Kuriyama Chiaki and Matsuzaka Tori. Don't like Okada though, but never care about his character anyway.

Vài suy nghĩ cuối năm

$
0
0
*aka cuối năm lên cơn giựt mòng*

Chống chỉ định những ai nghĩ sei là đứa dễ thương tao nhã thân thiện :))

Cả năm bận xem phim và yêu trai khác, giật mình ngó lại thì đã tháng 12 :)), thôi thì gom thị phi nói vào một chỗ cho đủ tụ với người ta.

Ban đầu viết dài lắm mà nghĩ lại, ngắn gọn là quốc sách :))

1. Muốn đi hay ở gì thì thông báo sớm sớm nha. Đừng làm tui ăn dưa bở dài hạn nóng người lắm :))

2. Cũng nhờ mợ Mary đầu năm lên báo nhảy lămbađa chửi chó mắng mèo tứ tung mà đã lộ ra chứng cứ việc SMAP nằm trong thành phần cổ đông chính của J-dreams, kết hợp với tin đồn SMAP ăn chia 7-3 với JE (SMAP 7 JE 3) từ nhiều năm trước, dư luận có thể ước đoán khả năng tài chính dư sức giúp SMAP tự lập nên đây là thời cơ chín muồi để ra riêng :)). Câu chuyện "cô nhân viên văn phòng thấp cổ bé họng cùng đàn con ngổ ngáo trường kì kháng chiến chống lại sự ghẻ lạnh và kìm kẹp của gia tộc mụ phù thủy độc ác và bước lên đỉnh vinh quang" lâu nay đã nghe cun ngầu nhiệt huyết đúng gu người Nhật, thêm việc mợ Iijima im lặng (thì còn có thể nói gì) trước sự công kích công khai của Mary trên mặt báo cũng gợi lắm nghi vấn về các động thái đáp trả tại hậu trường =))))))

3. Mà Iijima năm nay quả có nhiều động thái bất thường, rõ nhất là mợ đang ráo riết kết thân với rất nhiều công ty và thế lực lớn trong ngành giải trí. SMAP tham gia một loạt những sự kiện lớn mà trước nay chưa bao giờ tham gia, có chân trong những dự án phim ảnh lớn cùng những người chưa từng hợp tác bao giờ (mấy bạn khác thuộc quản lý của Iijima hình như cũng vậy nhưng mình chỉ quan tâm có SMAP thôi).

4. Nhìn lại lịch sử thì cứ đúng vào những năm kỷ niệm debut của SMAP (5, 10, 15, 20) là lại xảy ra biến cố :)). 1996 Mori tách nhóm, 2001 scandal của Goro, 2006 Nakai bị chấn thương ở chân và xương sườn, 2011 động đất sóng thần khiến concert 20 năm phải hủy bỏ. Nếu đúng quy luật thì sang năm sẽ có "cái gì đó". Nếu không phải ông nào đó lấy vợ thì chỉ còn có vụ rời JE mà thôi :v. Mà theo mình thấy thì đám này gay hết rồi, ước mơ cưới gả chỉ là chuyện viển vông *thở dài*.

5. Mà nếu SMAP tách JE thật như mong mỏi nhiều năm của con sei, thì hẳn đó sẽ là sự kiện trọng đại trong lịch sử ngành giải trí Nhật, đáng liệt vào danh sách các sự kiện rúng động toàn nước Nhật ấy chứ :)). Mình tò mò không biết sau này SMAP có mua lại được bản quyền những bài hát cũ do JE nắm không (cái tên SMAP thì nếu quyết định ra đi thì phải nhắm mua lại được rồi mới ra đi chứ nhỉ, nên không bàn tới). Còn xô chậu, phim phiếc đang phát sóng và còn trên bàn kế hoạch, thì sẽ thế nào. Cũng tội mấy đài truyền hình và nhà sản xuất, bấy lâu nay nạn băng đảng bè phái đã khiến họ đau đầu, tổn thất nhiều, nay bom nguyên tử này mà nổ thì sức tàn phá phải lên đến tiền tỉ tỉ chứ chẳng chơi :)). SMAP một tuần có cả chục show, hầu như mùa nào cũng có drama, nhớ 2009 Tsuyoshi mới nghỉ có mấy tuần đã ảnh hưởng tới một chục phía, huống hồ Tsuyoshi x 5 :)))))). Siêu sao là đây, sóng yên bể lặn thì không ai chú ý vì đã quá quen thuộc, chứ có gì rục rịch là giang hồ dậy sóng ngay :))

6. Anti fans của SMAP muốn SMAP rời công ty, fans của SMAP cũng muốn SMAP rời công ty, chưa bao giờ thấy antifans và fans đồng lòng đến thế =)))))). Vui ghê =)))))).

7. Chuyện nào không biết chứ riêng vấn đề này thì mình luôn cùng đội với Kimura. Nếu nó thành sự thật thì chắc anh vui rồi ha XD

8. Thấy mấy cái tin đồn kiểu như bảo SMAP "không vừa mắt" nên "trù dập" đàn em, gặp mình vài năm trước là nhảy vô đính chính rồi, nhưng giờ thì thôi khỏi, nhân cơ hội này "đuổi bớt người" cũng tốt =)))))))))))))

9. Điều cuối cùng: Muốn đi hay ở gì thì thông báo sớm sớm nha. Đừng làm tui ăn dưa bở dài hạn nóng người lắm :))

(mà chắc là không đi đâu =))))))))))))) ) *lãng nhách =))))))*

So cool!

$
0
0
Just watched Mado 12.09, Game SP. Awesome as usual ♥

Jinnai-kun, I feel you. Even though I know this man is pretenting and exaggerating (in his little devil-ish nature), sometimes most of the time my heart can't help beating fast for him XD.



Fake or whatsoever, I-want-to-be-Jinnai-kun!!! *kya~~~*

I freakingly love the episode. My most favorite part is Mission Mado, in which Nakai-kun guided his team perfectly to complete all the missions in such a clever and cool way ♥_♥. Also, the mischievously adorable Nakai-kun when he turned to guess the other team's answer >_<.

Currently there's a vote for "who guest MC is the bestmatch with Nakai-kun", run by NTV. I immediately voted for Jinnai-kun. Datte, they have been calling each other "Ma-kun" and "Jin-chan", deshou XD

Okashi no ie ep 1-8

$
0
0

Okashi no ie, hay Ngôi nhà bánh kẹo, có nhiều yếu tố để trở thành một phim slice of life xuất sắc.



Chuyện phim kể về một đám người nhàn rỗi, suốt ngày ngồi chồm hỗm, hoặc nằm lả lơi giữa khoảnh sân sau của tiệm bánh kẹo xóm cũ xập xệ, vừa mút kem nhai kẹo (nhai mút quá cụt vốn luôn, vì khách khứa đằng nào cũng chỉ lèo tèo vài mống, tiệm nhỏ eo sèo sao cạnh tranh nổi với những cửa hàng tiện lợi quá rực rỡ và quá... tiện lợi) vừa tám chuyện trên trời dưới đất, từ cảm thán vụ con nhỏ học chung lớp hồi tiểu học hay đái dầm - tự hỏi nó bây giờ ra sao, chồng con gì chửa; đến tin tức chiến sự Israel đang nóng bỏng thế nào, tình hình kinh tế u ám và vấn nạn môi trường năm nay không biết có được cải thiện không...

Một đám người lê la bò toài trong kỉ niệm hoa niên và mộng mơ tuổi nhỏ, ngồi nhặt nhạnh từng mẩu kí ức rớt rơi từ quá khứ.



Mà kỉ niệm hoa niên và mộng mơ tuổi nhỏ luôn có một mãnh lực khác thường. Cho nên họ bị nghiện, họ nghiện sống trong hồi tưởng, nơi góc sân và ngôi nhà cũ kĩ gió sương hãy còn lẩn khuất hương kẹo ngọt ấu thơ, ngôi nhà mà mỗi buổi tan trường vẫn ân cần chờ đón bước chân ríu rít của họ giữa tinh tang chuông gió. Sống trong hồi tưởng có gì xấu? Không có gì, chỉ là ta phải sẵn sàng chấp nhận để bản thân tan tác và phôi pha theo nó, bởi guồng máy đô thị không cho phép bất cứ ai chậm lại để thẩn thơ cùng dĩ vãng.

Phim mang chút cảm khái, thương tâm khi miêu tả sự hụt hẫng, tiếc nuối đối với những thứ thuộc về ngày-hôm-qua, những thứ đang và sẽ bị thời gian đào thải. Như tiệm bánh kẹo nhỏ bằng cái hột quẹt Sakuraya, như nhà tắm công cộng của ông Shima... Chúng lỗi thời nên chúng bị những cái mới hơn và tốt hơn thay thế. Nhưng "lỗi thời" cũng có nghĩa là từng "có thời" huy hoàng xáng lạn, từng là "miền thương nhớ" của bao người.



Mình còn thích những đoạn đối thoại nhẩn nha tưng tửng, vô thưởng vô phạt, thô thiển nhưng thiệt thà, của mấy cô cậu "thiếu niên" sắp sang tứ tuần :)). Người ta lớn lên sẽ quên mất trái tim ngây ngô, quên mất làm thế nào để "thơ dại", người ta thường chỉ có thể đứng ở một bên ngoái nhìn chính mình trong quá khứ thơ dại ngây ngô mà phì cười, mà xốn xang.

"- Chú ơi, dưa muối là gì?
- Dưa muối à... (giả bộ suy nghĩ 5s)
Là "tình yêu" đó nhóc.
- Thế tình yêu là gì?
- Tình yêu à... (nghĩ thêm 5s nữa)
Là thứ người lớn phải dùng cả đời để tìm hiểu".

(suy ra khi lớn con người ta ngu đi, bởi hồi nhỏ đứa nào chẳng biết "tình yêu" là gì =)))))))))))) ).



5 tập đầu phim rất hay. Hay thật là hay. Dịu dàng, ý nhị, tương tác giữa các nhân vật vô cùng mướt. Phim có nhiều góc quay điện ảnh, gam màu điện ảnh chuyên chở không gian hoài niệm lặng lẽ man mác buồn. Nỗi buồn không quặn thắt, mà phảng phất nhẹ nhàng, bởi lẽ khu phố nhỏ, con đường hẹp và khoảng trời - góc sân thơ ngây đó làm sao chứa nổi những buồn đau trĩu nặng của nhân gian?

Từ tập 6, phim có chiều hướng đả phá đi cái không gian hoài niệm khiến người ta cảm mến sâu sắc đó, là một điều đáng tiếc. Vài chi tiết cũng chưa đủ độ "lặng" và "phiêu" (như chi tiết về cô bạn Kiyomi ở tập 3) để đưa khán giả vào sâu hơn nỗi hối tiếc canh cánh cõi lòng của nhân vật. Mình đành đánh giá đó là do đạo diễn kiêm biên kịch Ishii Yuya vẫn còn đôi chỗ thiếu bản lĩnh trong việc dệt mộng cho câu chuyện, một điều cũng khó trách, vì anh vốn chuyên đạo diễn movie chứ đã có mấy kinh nghiệm viết kịch bản cho drama đâu :)).

Phim có hai ngôi sao Odagiri Joe và Ono Machiko diễn một đôi thanh mai trúc mã dễ thương vừa đủ, nhưng điểm nhấn chủ đạo nằm ở nam chính cùng hội "mút kẹo" ăn không ngồi rồi của nam chính :)). Dàn khách mời từng tập còn có Fujiwara Tatsuya, Narumi Riko (lâu rồi không thấy em). Lâu lắm mới thấy TBS làm được một phim lắng đọng được tới mức này :)).

F*ck U, Nakai Masahiro! xD

$
0
0
Look at his Christmas/New Yeart Message:



"Merry Christmas and Happy New Year (in hiragana =)))))) )
Please support us this year, too.
Don't expect much from us.
Nakai".

WTH right after asking for supporting, he immediately said "don't expect much" (= "we won't do whatever the shit you want") =))))))

OR, with his say-this-do-otherwise trolling nature, we do have something to look forward to next year?!?!

Almost 2016, and Nakai Masahiro is still the NO.1 mysterious man I've ever known xDxD

Namba No.2

$
0
0


Hình ảnh mang tính chất khoe hàng mạnh =)))))))))))))))))

Đờ mờ NHK, ra thì ra 1 cuốn photobook toàn cảnh thiệt dày là được rồi, ra chi tới 5, 6 cuốn '___'. Mà cuốn nào hình cũng khác nhau nó mới đểu =))))))))))). Lựa mấy cuốn có nhiều hình họ, phỏng vấn phỏng viếc để mua, để lại mấy cuốn giới thiệu danh lam thắng cảnh blah blah :)).

Kể ra (cuốn Only Star của) Nakai Masahiro là rẻ (rúng) nhất :)))))))). Ví chừng mà như hồi trước, cuối năm SMAP lên tạp chí (số mừng năm mới) ùn ùn thì mình lại phải đứt ruột đứt gan (+ đau tay mỏi cẳng) khuân mớ đó về, giờ thấy toàn Arashi, khỏi mua quá khỏe :)).

Cảm thấy bị thiếu tình yêu với HaseHiro, cần bổ sung tình yêu gấp lol. Nhưng đi rã cẳng 2 cái bookoff không thấy cuốn Suzuki-sensei movie guidebook ;_;. Mua online thì giá ship = 3 lần giá sách... -.-

Có thấy cuốn nhật ký blog của Shingo xuất bản đầu năm nay. Xem Goro Deluxe ep giới thiệu cuốn này thì thấy nội dung nó style cực. Nhưng cha nội này ra hàng chẳng thương fan, sách dày mà mắc như quỷ tui không đủ can đảm đu -.-. Thôi chờ sang năm đi bookoff đợt nữa '_'

2015!

$
0
0
Tổng kết phim phọt thần tượng trong năm.

1. Date: có lẽ là thứ có ấn tượng và ảnh hưởng lớn nhất. Vốn không định xem, vì không thích phim tình cảm (đặc biệt phim tình cảm của Gekku), nào giờ lại không ưa bạn Anne nữ chính. Bạn này trừ Date ra thì các vai từng xem đều nhạt (và mình không-xem-được asadora). Nhưng nghe phim được đánh giá tốt, nên thử xem sao. Xong rồi đi luôn =))))))))))). Thật ra lần đầu xem thấy vui, thú vị, rất thích thôi chứ không nghĩ nó tạo được trào lưu gì. Nhưng khi bắt tay vào làm sub mới cảm nhận sâu sắc thoại và tình tiết của nó hay như thế nào, mới lên cơn chèo thuyền lia lịa ra sao. Những chỗ lần đầu xem thấy phim khiếm khuyết thì xem lần 2, lần 3 vẫn thấy khiếm khuyết, nhưng mê thì vẫn mê, thậm chí thích luôn chỗ khuyết đó mới sợ chứ =)))))). Còn cái SP (tội nhân thiên cổ là đây!) thì quá dữ dội rồi. Lãng mạn thấy bà, cảm động thấy má, cười đau bụng thấy tía luôn :)))))))). Vẫn mong nó có sequel, nhưng SP thôi, chứ season 2 sợ loãng phim.

2. Hasegawa Hiroki. Từ cái số 1 mà lòi ra cái số 2. Một anh đẹp trai lai láng diễn vai bèo nhèo èo uột, cái khó là ở chỗ chỉ cần bỏ đi lớp hóa trang là người ta sẽ nhận ra khác biệt ngay. Nhưng Hiroki đã diễn thật thuyết phục, khiến khán giả cảm nhận được Takumi - một otaku từ trong xương cốt, chứ không phải vài điệu bộ qua loa để "bôi trét" nhân vật lên người. Và mình đổ anh ấy cũng ở điểm này - vai diễn không cool, nhưng anh diễn thì thiệt cool! ♥_♥

Một diễn viên giỏi có mấy cấp độ. Diễn tốt tất cả các loại vai. Diễn tốt nhiều loại vai. Diễn tốt một loại vai. Đương nhiên bất cứ diễn viên nào cũng có thói quen và sở trường diễn xuất riêng, mà số thể loại vai diễn có thể thể hiện đôi khi còn phụ thuộc ở những yếu tố khách quan như khí chất, ngoại hình, hình tượng v.v... Diễn viên top đầu ngoài tài năng, còn cần phải có một ngoại hình phù hợp với diễn xuất, tức là không quá đẹp cũng như quá xấu, không quá non cũng không quá già, không có đặc trưng nào quá nổi bật. Nhiều người diễn rất giỏi, nhưng có một số vai tuyệt đối không thể hợp được, do yếu tố ngoại hình, ví dụ Hamada Gaku, Abe Sadao, Amami Yuki, Kimura Takuya, Kusanagi Tsuyoshi... Kimura Takuya và Kusanagi Tsuyoshi là điển hình cho hai loại hình tượng đối lập nhau, mình dám khẳng định hai người này không thể đóng các vai sở trường của nhau được!

Ngay như Sakai Masato vốn có thể diễn được nhiều loại vai trái ngược, nhưng cũng có những vai anh không hợp được, chẳng hạn như cho ổng đóng hoàng tử shoujo đi, chưa gì đã muốn ôm bụng cười rồi :)).

Hiroki là một diễn viên có ngoại hình lý tưởng cho nghề diễn. Cho nên từ sát thủ tình trường tới khờ khạo cả tin, từ khùng điên tới mực thước, từ thông minh nghiêm nghị tới hiền lành nai tơ, từ đẹp lai láng tới xấu ma chê quỷ hờn, anh đều diễn thuyết phục như khi anh chinh phục mình với Date vậy. Đến nỗi nguyên cái phim chẳng ra gì như Shingeki no Kyojin, nhưng chỉ cần xem Hiroki diễn thôi cũng cảm thấy xứng đáng rồi :))

Có điều, Hiroki đúng là chọn phim không hợp gu mình. Trừ Date ra chẳng có phim nào mình thấy an tâm để đem ra khoe khoang giới thiệu cả -.-.

Drama đóng chính có Suzuki-senseiKumo no Kaidan
- Suzuki-sensei có lối hài mình không cảm nổi, mình chỉ thích phần lý luận của nó thôi, nên phim chỉ hay có một nửa.
- Kumo no Kaidan thì cliche vô cùng, "ảo diệu" kinh khủng, phim gồng quá nên xem phát bực -.-.

Drama vai thứ chính có Second Virgin, Kaseifu no Mita, Mozu, Yae no Sakura.
- Second Virgin có đề tài ngoại tình mình chúa ghét, nhưng bạn diễn phim này là chị Suzuki Kyoka, đóng vai vợ là Fukada Kyoko. Thiệt tình, trong các phim ngoại tình mình luôn ủng hộ người vợ, vậy mà phim này Fukada diễn kiểu gì mà chỉ muốn xáng em vợ trong đây mấy bạt tai -.-. Phim dài dòng trùng lặp, xem mất kiên nhẫn khủng khiếp :(
- Kaseifu no Mita: hồi trước có xem thử hai lần. Một lần là vì chị Nanako, một lần là vì nó nổi quá. Lần thứ ba xem, lần này là vì Hiroki. Cố gắng tập trung hơn nên thấy nó đỡ chán hơn. Nhưng vẫn khẳng định, phim này kịch bản vô cùng có vấn đề. Cả đống tình tiết hời hợt như con nít chơi đồ hàng, cùng hệ thống thoại nhạt nhẽo cố tỏ ra cảm động (mà chả cảm được cái mèo gì -.-). Thôi quá tam ba bận, đành xếp nó chung vô đám Nobuta wo Produce, Nodame Cantabille, Hana Yori Dango, Hotaru no Hikari, tức là những phim nhiều-người-thích-nhưng-không-hiểu-vì-sao-mình-rất-cố-gắng-mà-không-thể-thích -.-
- Mozu: nói nhiều rồi. Phim này twist như đấm vào mặt, nhân vật lềnh bềnh nhạt nhòa, nhưng vai của anh trai thì tuyệt! Có lúc xem còn nghi ngờ biên kịch với đạo diễn là fan ổng :)). Vai nào gãy thì gãy chứ Higashi của anh thì nổi bần bật từ đầu tới chân, từ đầu tới cuối =))))))))
- Yae no Sakura: không ưa Ayase Haruka nên chẳng bao giờ có ý rớ tới cái taiga này, thế mà ghét của nào trời trao của nấy, vì ông nam thứ chính mà tui phải lết đi coi (đương nhiên chỉ tua coi phần có ổng xuất hiện :)) ). Phim chán héo hắt cả người (-.-). Vẫn thích vai của anh - một chí sĩ cô đơn bất đắc chí, khó khăn lắm mới tìm được mục đích sống, một con người kiên cường cương trực mà ấm áp lạc quan - và kiểu mẫu vợ chồng như Shonosuke và Yae, nhưng vì Ayase diễn chán nên tương tác không cảm xúc mấy, nên cũng chả ưng lắm, chỉ thích những đoạn anh bày tỏ sự dịu dàng hy sinh thấu hiểu đối với vợ ♥_♥

Movie thì nổi nhất là 2 cái movie của Sono Shion, là Jigoku de nani ga waruiLove and Peace. Jigoku thì xem trailer đã muốn bỏ chạy rồi, making, NGs thì đã coi đầy đủ chứ phim thì đừng hòng nha :)). Trailer máu me chém giết xối cmn xả, có tác dụng "đuổi khán giả" (đặc biệt là khán giả như mình) dễ sợ lolz. Love and Peace không có máu me nên xem được, có điều nó cũng ảo vãi chưởng, nổ banh nóc nhà :)). Từ lâu đã biết không xem được phim Sono Shion, lần này yếu mà ra gió cũng chỉ vì điên tình với HaseHiro dữ quá... Thôi anh làm ơn đừng đóng phim của ông Sono nữa cho tui nhờ +_+ (dù ông Sono có vẻ khoái ổng, cho ổng đóng chính hoài).

Một movie nữa không phải gu mà vẫn phải xem là Kuragehime. Đương nhiên chỉ xem HaseHiro, mấy vụ hường với phấn thì xem làm gì :)). Mợ nó, coi ai đây nè, thỏ con nai tơ trong lớp vỏ hoàng tử shoujo nè >_<. Diễn chung với một bé thua mình gần 20 tuổi mà vẫn bật ra được sự trong sáng ngây thơ của mối tình đầu nè >_<. Mỗi tội là nam thứ nên khắc họa không được sâu, xuất hiện cũng có mấy tí (cũng tốt, đỡ phải xem :)) ).

Shingeki no Kyojin: không còn nghi ngờ gì nữa, thảm họa của năm chính là đây :)). Dù là fan truyện hay không cũng phải thấy phim dở, dở tàn dở tệ, lâu rồi chưa vớ phải cái phim dở tới độ này nên "ấn tượng khó phai" gấp nhiều lần đó :)). Phần 1 còn vớt vát chứ qua phần 2 ngồi trong rạp mà ngáp muốn sái quai hàm luôn :)). Nhưng, vẫn cảm thấy không phí tiền lắm, ai bảo Shikishima ngầu quá làm chi =))))))))))). Ngồi xem cảnh Shikishima đập Eren te tua bò lết, cứ cười hí hửng miết :)). Nhớ trong truyện mình đâu có ghét Eren, mà vô phim này muốn chọi dép chọi giày chọi hết mọi thứ vô mặt nó :)). Cả cái phim thằng main chỉ biết gào thét ỏm tỏi như đứa loạn thần kinh thì không ghét cũng khó :)). HaseHiro, sao anh cứ đóng chung với mấy bạn nam nữ diễn dở mặt đơ hoài vậy, làm tui phải chạy theo chịu đựng mấy bạn đó, biết đâu lại phải chung đụng với các thành phần fangirl nguy hiểm của mấy bạn đó (mấy bạn loại này éo le là đông fans lắm à -.-).

Tóm lại, tuy cùng là diễn viên thực lực xuất thân từ sân khấu, nhưng so với Sakai Masato - người có thời gian dài đóng vai phụ và từng bước đi lên, thì Hasegawa Hiroki nổi nhanh hơn, góp mặt trong nhiều dự án lớn, nhưng chưa có nhiều phim hay và vai diễn đi vào lòng người. Nhưng anh còn trẻ, lại đang lên, tương lai rộng mở, duyên tình với phim ảnh còn lắm hứa hẹn. Theo mình thấy là thời điểm gần bước lên vai chính của một diễn viên là thời cơ tốt nhất để thể nghiệm những dạng vai lạ và khó, nên mong anh cố gắng theo hướng đó (đừng đóng live-action nữa anh ơi! tui sợ đám LA nửa mùa ăn liền lắm rồi -.-)

3. Kosawa Ryota. Một biên kịch trẻ tài năng đầy mình, với lối viết giàu lý luận và chất hài hước sâu cay, thổi một làn gió mới vào thị trường phim truyền hình Nhật đang thiếu (trầm trọng) những kịch bản hay. Cái hài của Kosawa có đôi phần giống Kudo Kankuro ở chỗ thiết kế tình huống, chẳng qua là kết hợp với chất lý luận nên có sức nặng hơn, bù lại kém bay bổng hơn. Trong các biên kịch nổi tiếng thì thấy Nojima Shinji và Sakamoto Yuji, Kosawa Ryota và Kudo Kankuro, Bakarhym và Mitani Koki có thể xếp chung với nhau về mặt phong cách. Kosawa viết bốc nhất là ở Legal high (đúng môi trường, đúng sở trường), hèn chi nó đẻ ra tới 2 seasons và mấy SPs :)), nhưng càng về sau càng lố nên nếu đánh giá chỉ nên dừng ở season 1 thôi. Mình thì ủng hộ anh chuyển qua viết phim tình cảm, vì đã qua kiểm chứng: phim tình cảm có hơi thở chất luận chiến đa diện của anh đã và đang khai phá nên một cảm hứng lãng mạn mới mẻ độc đáo mang sức sống tự thân đầy quyến rũ ♥

Anh Kosawa ngoài đời hơi bị hội chứng trầm cảm và hikikomori á =)))))). Thích đọc sách nghe nhạc một mình ở trong phòng, không biết uống rượu, ngại tiếp xúc với đám đông ^_^. Chẳng hiểu có phải vì vậy mà ảnh rành tâm lý hikikomori quá chừng lolz. Người thích viết lách nhưng lại thiếu tự tin khi giao tiếp, vậy mà không biết sao ảnh đủ vốn sống để miêu tả nhiều mặt tâm lý và bề nổi bề chìm của xã hội quá chừng.

4. Ngoài ra năm nay cũng xem được nhiều phim cũ.
- Kono yo no hate (nơi tận cùng thế giới): phim có chị Suzuki Honami đóng vai tomboy (tạo hình vô cùng cá tính) và Mikami Hiroshi vai một nghệ sĩ dương cầm. Phim nửa đầu lôi cuốn bởi sự tĩnh lặng trong lạc lõng chênh vênh, sự rụt rè tìm đến nhau giữa mông lung, sự đấu tranh giữa cần và bất cần, níu chặt và buông lơi, nâng niu và rũ bỏ, một chất thơ da diết xoáy sâu giàu sức gợi.
- Sau Kono yo no hate bị "dính chưởng" chị Sakurai Sachiko +_+, mò coi phim của chị, trong đó nổi nhất có bộ Koukou Kyoushi (anh nam chính đẹp trai đàn ông hết sức, đổ ngay từ cái nhìn đầu tiên +_+), rồi xem qua Labyrinth - thích vai Satsuki của chị trong đây, từ tốn trưởng thành mà cũng đôi phần yếu đuối đáng thương, nội tâm có nhiều xung đột nên xem khá hứng thú.
- Seija no Koushin (cuộc diễn hành của các thần linh): cái phim mình đánh giá là dark nhất mà Nojima Shinji từng viết +_+ (dù mình chưa coi hết các phim của chú đâu). Phim đề cập tới nhiều vấn đề nặng nề, với cách diễn đạt trực tiếp đánh thẳng vào trọng tâm dễ khiến người xem bị choáng (không thể tin được là phim này vẫn được chiếu giờ vàng! Thần kinh khán giả thời đó mạnh thật :)) ). Nếu có một cái phim nào từng dark hơn, đề cập tới nhiều vấn nạn hơn mà mình từng xem thì chỉ có Mars của Đài Loan. Seija chỉ thua Mars ở chỗ còn chưa nói tới đề tài bệnh thần kinh thôi -.-
- Only You Aisarete: tình yêu giữa một anh chàng chậm phát triển trí tuệ (Osawa Takao) và một siêu mẫu (Suzuki Kyoka). Xem hồi hậu mê HaseHiro, muốn biết thêm về chị Kyoka chẳng qua vì chị là bạn gái tin đồn của anh =))))))). Phim chị Kyoka thì đã xem rất nhiều, nhưng hầu hết đều là thuở chị đã chín chắn, giờ muốn tìm hiểu về chị hồi trẻ :)). Chị vẫn đẹp mặn mà và diễn vẫn rất hay, có thêm nét trẻ trung kiêu kì của vai diễn nên lại đem tới cảm giác khác. Anh Osawa phim này cute cute cute cực kỳ!! >_<. Hình tượng nhân vật trái ngược hẳn với những vai đẹp trai thanh lịch anh từng diễn cùng thời đó, vậy mà anh diễn vẫn rất nuột. Phim có nhiều chi tiết cảm động, nhưng chuyện tình hai người vẫn không thuyết phục lắm, có lẽ vì đường dây dẫn dắt chưa đủ sức hút :))
- Hikon kazoku (gia đình không có hôn nhân): một phim có anh nam chính trong Koukou Kyoshi trên kia, và chị Suzuki Kyoka (ngoài ra còn Yonekura Ryoko). Phim này xem hơi bị ức chế bởi nó lại có vụ vợ bỏ nhà đi để chồng gà trống nuôi con khổ sở thương tâm abcxyz -.-. Mình chúa ghét mấy phim này bởi vì hình ảnh người mẹ được miêu tả trong mấy tình huống như vậy thường rất xấu, mà ông bố đơn thân thì được tô hồng lên thành kiểu dạng thần thánh lý tưởng chết người -.-. Phim tiến triển hợp lý, chemistry giữa anh Sanada và chị Kyoka rất tốt. Mỗi tội chưa xem hết nữa, tại ức chế quá =)))))))
- Utsukushii Hito: lại phim của Nojima Shinji và lại là một tình huống dị thường đưa nhân vật đến bên nhau. Bác Tamura Masakazu diễn phim tình cảm, cặp với gái trẻ hơn nhiều nhiều mà vẫn mượt hết sức >_< (người tài làm cái gì cũng giỏi). Phim có mấy chi tiết hường phấn kiểu hoàng tử công chúa nhưng qua bàn tay của biên kịch có nghề mà trở nên nồng nàn tinh khôi trong chất men là những bản nhạc Pháp say đắm trữ tình. Anh Osawa vừa xem Only Youở trên xong qua đây đóng vai bạo lực vũ phu (nhưng tạo hình đẹp man rợ *drools*) thiệt làm trái tim dễ đổ vì trai của mình lung lay không ít >_<. "May" là anh đóng vai bạo hành phụ nữ mà mình cực ghét chứ không biết đâu dẹp dí rồi >_<

5. Những phim trên kia đều có chỗ chưa ưng ý lắm nên không khen tổng thể được phim nào, cũng chưa xứng đáng được viết riêng thành một bài, nhưng có điểm chung là có nhạc nền vô cùng hay, nhạc nền nhiều khi át luôn cả phim >"<. Cụ thể là:
- My little girl - Ozaki Yutaka (nhạc phim Kono yo no hate)
- Bokutachi no shippai - Morita Douji (nhạc phim Koukou Kyoshi)
- Hungry Spider - Makihara Noriyuki (nhạc phim Labyrinth)
- Ito - Nakajima Miyuki (nhạc phim Seija no Koushin)
- Mấy bản nhạc tiếng Pháp trong phim Utsukushii Hito

6. Năm qua ngoài phim Nhật chẳng hứng xem phim nước khác mấy O_O. Phim Trung Quốc thì toàn đi xem trailer dạo =))))). Có trường hợp cá biệt xem trailer xong mất hứng coi phim luôn :)). Nhớ có Pháp sư vô tâm coi (tua) đâu chừng chục tập. Kẻ ngụy trang xem được tập 1 không nhớ vì sao bỏ đó, sau thấy bị chê quá nên dẹp luôn =))))). Cao lương đỏ xem tới tập 9, đang chờ hứng xem tiếp :))

7. Phim Hàn có xem Missing Noir M, dựng có không khí lắm, mấy vụ án không thể gọi là xuất sắc nhưng cũng không dở, dàn cast cũng ổn mà chịu nhất là chẳng có mấy vụ yêu đương gì làm loãng phim. Nhưng đối với một đứa xem phim cảnh sát phá án của Nhật lâu năm, quen với cách "trưng bày tình tiết" nhanh gọn lẹ xoẹt xoẹt như mình thì phim vẫn khá dài dòng, và vẫn thiếu một cái gì đó làm sợi chỉ tư tưởng xuyên suốt nên chỉ dừng ở mức độ xem cho biết, xong thì thôi :))

Fated to love you. Từng xem bản của Đài Loan nên cũng muốn coi cho biết phim này. Bản bên Đài vốn tưởng đã dông dài lắm rồi mà hóa ra nó vẫn gọn gàng chán so với cái bản Hàn này :)). Nữ chính hợp vai lắm, diễn cũng ổn, nhưng ngay từ đầu đã thấy son phấn thời trang ì xèo nên về sau không thấy sự thay đổi rõ rệt như bên phim kia. Anh nam chính thì thôi rồi Lượm ơi, diễn cứ như gì á -.-, xem bực vãi -.-. Anh này nhớ hồi trước có xem một cái phim gì đó rồi (quên tựa), ác cảm sẵn rồi, sang đây càng chứng minh cho mình thấy mình ác cảm quả không sai :)). Phim xem chán, thông điệp không dễ thương như bản gốc, ngồi tua tới mấy chỗ cao trào là chính.

My Beautiful Bride. Phim này nói riêng một bài rồi nên không nói lại. Bị thích bạn nam chính nên sau đó có google sơ sơ về bạn, thì thấy bạn đóng trong Iljimae, vậy mà mình chẳng nhớ gì :)). Chắc tại trong Iljimae bạn đã chẳng xuất hiện nhiều thì chớ còn diễn phải cái vai siđa, overact nhiều nên mình chả chấm nổi :)). Không ngờ từ đó tới nay bạn đã lột xác tới mức này :)). Thích kiểu nhân vật và kiểu diễn của bạn lắm, đáng tiếc bạn nữ đóng cặp lại non tay nên tình cảm hai bạn đáng lẽ có thể lên thêm vài bậc nhưng chỉ dừng ở mức đó thôi.

8. Manga. Dấu ấn đậm nhất là SnK và Last Game: bằng chứng là đến nay vẫn ngồi canh từng tháng ra chap mới :)). Dù gần đây cả hai đang có chiều hướng thiếu nhiệt nên độ hóng có giảm mạnh, nhưng đã hình thành thói quen nên vẫn theo :)).

Giữa năm còn luyện lại bộ J-Dreamsđọc hồi nhỏ. Bộ này phải nói là siêu phẩm, đọc bao lần vẫn mê +_+. Bộ này ở VN chưa xuất bản hết, vì nó còn có 2 cái sequel cũng rất tuyệt với cái kết quá đẹp và xác thực. Nhưng về cái phần đã xuất bản thì theo mình thấy là hồi xưa dịch khá chính xác đó chứ, khiến mình xem raw tới đâu, nhớ lại lời dịch tới đó, như "Biểu tượng của liên đoàn bóng đá Nhật Bản là con quạ ba chân, thần vật đã dẫn đường cho Thần Võ Thiên hoàng tiến vào cấm đô", "Bàn tay tôi nhỏ hơn người khác 1cm, thì tôi sẽ vươn người ra xa thêm 1cm", "Tiền đạo cố gắng nhiều lần, chỉ cần một lần thành công là được, còn thủ môn, cho dù cứu bóng thành công cả trăm lần, chỉ cần một lần sơ sẩy là hỏng", hay các tựa chương "Người có đôi mắt chim", "Sói gọi sói"...

Một cái truyện mà lời dẫn và lời thoại có nhiều chất thơ thế này, khiến mình ngứa nghề muốn dịch ghê luôn +_+. Tựa chương "Đường chuyền bị giết chết", "Tiến, tiến lên", "Phong lâm hỏa sơn", "Đứa trẻ không có ước mơ"...

"Chuyến tàu đi tới ước mơ... tấm vé đó, tôi gởi lại cho cậu đấy!"

"Taka có vui không? Ước mơ của Taka là gì?"
"Ước mơ? Mình không cần thứ đó. Bởi hiện tại, được chơi bóng đã là một điều tuyệt vời".
"Chỉ có cô Takenaka, chỉ có người ấy, dù mình không đá bóng giỏi, dù mình không có tài năng gì, vẫn quan tâm tới mình thật lòng".

"Đường chuyền cầu vồng của Taka cũng như một tác phẩm nghệ thuật mà mình muốn khoe khoang với cả thế giới".
"Cậu bé thật đáng yêu, cậu bé thật tuyệt vời. Phải chăng cậu bé là người được ông trời phái xuống?".
"Cậu chỉ có thể là người chuyền bóng thiên tài, khi ở cuối đường chuyền có ai đó đón lấy. Taka, cậu cần Kitamura, cũng như Kitamura cần cậu vậy".

Fan Taka nên toàn nhớ mấy câu có liên quan tới Taka thôi lolz.

I saw Goro-chan!!!

$
0
0
But just his back... haha

He went to SMAPshop today when I was right outside queuing to enter the shop!! T_T Oshiiiiiii! So close!!!!! I was super super super envious when I heard the fans who were inside the shop that time scream >.<

I saw him when he left the shop. He greeted and bowed to the staff before entering the car. Black coat with his usual perm hair. Ahhhhhhh... So coooooooooool!! >.<

After a very tiring morning just sitting on the cold ground in the cold weather, just when I thought I would give up the following days, this happened! My first time seeing a SMAP member in person (although from afar, and just his back lolz)!!! So different from watching him through computer`s screen kyaaaaaaaaaa!

EHHHHHHHHHHHH?!?!?!?!?!?!?!?!?

$
0
0
NAKAI MASAHIRO VISITED SMAPSHOP THE FIRST TIME!!!!!!!!!!!!

AND TOGETHER WITH KIMURA TAKUYA!!!!!!! ONLY TWO!!!!!!!!

Someone, wake me up, bc this is definitely a dream!!!!!!!

∑(゚Д゚)!(◎_◎;)((((;゚Д゚)))))))(c_c)

Miracles...

$
0
0
...shouldn't happen too much for a day!

Now, not only dating going to SMAP shop together, 2top even did a duel dance during CDTV Premier, less than 24 hours later O_O



The shadows!! The high-touch at the end!!! (⊙﹃⊙)

What's wrong with you Nakai-kun!? Where did you get rid of your shyness? AND WHY!?

I bet the convo should be like this:

Kimura: It's 10th universary of SMAP shop. At least go once, you!
Nakai (makes excuses): But I'm busy during year end. And there will be a lot of people in close distance. I might be touched all over the place... And it's embarassing too... (<-- who are you? aren't you a top idol!?!?! XD)
Kimura: I will go with you then. Let's go together. I will serve as your bodyguard.
Nakai:...

OMG!!!!!! Just imagining it makes me melt >_<





KYAAAAAAAAAAAAAAA. So close!! And Nakai-kun looks so cool ♥_♥ That's why I never go to read fanfics, because the reality is already better than any fanfic!

But isn't it soooooo weird? Too good to be true. Is it the end of the world?

Or, will SMAP disband this year, that's why they are providing us the best fan-service EVER!? O_O

Now it IS the end of the world! lolz.

O_O

$
0
0
I CAN'T BELIEVE IT!!!!



Not just deep kissing the girl, he made it in a very romantical way, truly normally beautiful kissing, closed his eyes, half smiled, and kept it more than 5s (before the girl turned to attack him)!! O_O

His expression before the kiss also shocked me. I saw light from his eyes! He looks confident, powerful and manly like a real play boy! OMFG! REALLY!!! WHAT'S WRONG WITH NAKAI?! O_o




This is not Nakai I have known well for 5 years O_o. Will he show a totally new face of himself from now on? As if his faces are not already so complicated and different enough '__'. He never gives anyone a chance to think that they see through him. NEVER. Scary guy... '_'

Kể chuyện đi Tokyo (part2)

$
0
0
Đi đợt này vui hơn đợt trước, vì mùa hội hè có nhiều sự kiện. Trọng tâm là SMAP shop, và không hiểu có phải tại vì vậy không, mà trong 4 ngày này tình yêu bộc phát dữ dội lolz.

SMAP shop. Không đi thì thấy nó chả có gì hấp dẫn, nhưng đi rồi tự nhiên thấy hấp dẫn vô cùng ♥_♥. Đã tự nguyện nộp tiền cho trai, mà còn phải dậy từ 5h sáng, giữa thời tiết mịt mùng gió sương rét buốt, mỏi cẳng nhừ hông suốt 4, 5 tiếng đồng hồ O_O. Dân tình trải chiếu đắp mền la liệt trước cửa shop. Có mấy chị dẫn theo đứa con còn nằm nôi, tội nghiệp con nhỏ lạnh tím tái mặt mày -.-. Có mấy ông chồng tháp tùng vợ, ngồi gà gật co ro ngoài đường mà không than lấy một câu! (người đàn ông mơ ước!).

10338695_10153826287038826_7117833508053032037_n.jpg1013321_10153826286848826_93535452205936802_n.jpg
10176203_10153826286883826_1099788238617638212_n.jpg1917240_10153826286918826_3707857268909497145_n.jpg

Xếp hàng tuy mệt nhưng luôn cảm thấy vui vui, khi nghĩ tới xung quanh toàn những người giống mình - yêu SMAP, làm những chuyện ngốc nghếch vớ vẩn thế này vì SMAP, và vì ngốc nghếch vớ vẩn nhưng chân thành và nhiệt huyết (năm nào cũng bao nhiêu đấy thành phần ra chỗ đó ngồi đồng :)))))) ) nên tự nhiên thấy con tim thật trẻ trung :x. Không cần biết bao nhiêu tuổi, chỉ cần con tim trẻ trung thì tức là vẫn trẻ trung ♥.

Mình thích Nhật cũng là vì vậy. Với mình, đây là đất nước của những ước mơ hồn nhiên. Ở đây, sẽ không có ai dè bỉu bạn "Lớn từng này rồi mà còn xyz". Sẽ không có ai coi thường bạn vì bạn dùng thời gian riêng tư của mình khác với mọi người. Một bác đầu hai thứ tóc vẫn mê thần tượng, một anh vợ con đề huề vẫn ghiền manga, một ông già đáng tuổi cha chú là khách quen của quán cafe maid. Sở thích không có giới hạn hay sensor độ tuổi. Otaku tuy là một từ vựng tiêu cực, nhưng đồng thời cũng là một danh từ thân thiện mở rộng cửa chào đón tất cả mọi người tới thế giới ước mơ, và trân trọng nâng niu tất cả các loại ước mơ.




Và bởi vậy, mình vẫn sẽ tiếp tục yêu SMAP, yêu phim ảnh Nhật, yêu manga hết mình (đến khi nào hết yêu thì chuyển qua yêu thứ khác), yêu một cách tự hào, yêu một cách say mê. Dù sau này mình có làm công việc gì, chức sắc nào đi nữa, thì thứ tình yêu này chắc chắn sẽ vẫn giữ cho con tim mình trẻ trung, mà trẻ trung thì sẽ vui vẻ, có vui vẻ thì mới có hạnh phúc :x

Đó là những suy nghĩ trong khi... xếp hàng vào SMAP shop hehehe.

Cuốn này là cuốn sổ ghi chú của nhân vật chính của Shingo trong drama Kazoku no Katachi sắp tới. Không biết phải chữ ổng không nhưng chi chít thế này... :))




Kết quả, đi 2 lần mới mua được hết. Mãn nguyện :))


Cái clearfile của Goro-chan là được khuyến mãi thêm XD.

Tiếp theo: 新宿魚線一丁

Là quán của một chú fan SMAP mở ra để tiếp đón SMAP fans ♥♥♥♥. Vừa bước vô là choáng rồi. Choáng vì cái quán cứ y như thiên đường :x. Những gì mình muốn chưng/dán trong phòng riêng mà không làm được, thì ở đây đã làm vượt quá tất cả mọi mong đợi của mình xD.






Trước sau trên dưới trái phải đều có SMAP thế này, thì ngồi yên ăn uống kiểu gì!! +_+



Tới cái toilet cũng quằn quại luôn +_+

Bạn gái chạy bàn cute lắm nha. Thấy mình có vẻ bơ phờ (tại 4h sáng phải bò dậy đi xếp hàng mà =.=), bạn hỏi món ăn có hợp khẩu vị không. Rồi hỏi mình fan SMAP hả, fan của ai. Bạn nói bạn fan Shingo-chan. Mình nói Shingo-chan là niban của mình đó. Bạn còn hỏi mình có đi SMAP shop không, có mua được hết những thứ muốn mua không... Bạn kể trước mình có mấy bạn người nước ngoài cũng tới quán nhưng hết chỗ không vô được (cái quán nhỏ chút éc à -.-), tiếc ơi là tiếc nè. Bạn rủ chừng nào có dịp lại tới nhe, bác chủ quán hay tổ chức offline karaoke nè, nếu mình muốn tham dự thì rất hoan nghênh nè... Nói chung là toàn những mẩu đối thoại trong mơ mà mình đã mơ hết 5 năm khi gặp được SMAP fans sẽ nhất định phải nói! >_<.

5 năm rồi đó. Tự kỷ một mình riết cũng quen, thành một loại bản năng. Bản năng tự bảo vệ. Hễ có người hỏi ai đồ của mình là ai, mình liền phủ đầu luôn "có nói cũng không biết đâu, khỏi nói làm chi". Nếu người ta hỏi tới "abc đó có hay không", mình liền chặn luôn "em/tớ thích". Cái câu này thì hẳn là ngầm ý "tao thích và tao cóc cần biết mày có thích hay không, nếu mày thấy không thích thì cũng đừng có nói ra". Phòng thủ kỹ vậy mà nhiều khi cũng bị tạt nước lạnh bất thình lình :)), biểu sao mà lại không lánh đời :)). Nhưng thực ra, yêu thích cái gì cũng vậy, có bạn tâm giao luôn hạnh phúc hơn, hào hứng hơn là chỉ thích một mình. Có lẽ mình bước chân vào cái quán cóc khá tồi tàn này cũng vì sự mong mỏi thầm kín bao năm đó ^^. Mình vẫn muốn tìm một ai đó yêu SMAP, hiểu biết về SMAP (hiểu biết hơn mình thì càng tốt) và có quan điểm giống mình để kết thân, một ai đó cũng tự thân mày mò và khao khát chia sẻ những thứ mày mò được này, nghiêm túc và thành khẩn, cởi mở và vô tư.

Rời gyosen icchou, ngày tiếp theo mình đi Cafe Kaila:


1937146_10153826285833826_6007377120841760684_n.jpg










Quán này hiện nay đang rất hot ở Tokyo, muốn vô ăn phải xếp hàng 1 tiếng rưỡi :)). Mình thì chẳng hứng thú gì với ẩm thực Hawaii đâu, đồ ăn quán này vừa mắc mùi vị vừa bình thường :(, lết xác vô đây hoàn toàn vì SMAP thôi. Ông Shingo ổng khoái, ổng gọi cái bánh crepe có cả ề dâu O_O, chứ mình thì chả ham. Thấy trong đám menu 6 món mà 3 ông ăn hôm bữa, chỉ có món pasta là khá nhất. Tôm trong đây đúng ngon thật.




Odaiba FujiTV (lần 2). Lần này vào tận các điểm tham quan ở bên trong.



Cảnh nhìn từ đài quan sát hachitama (cái cục tròn tròn giữa hai tòa nhà, vẫn là biểu tượng của Fuji).



SMAPxSMAP




FujiTV về đêm



Công nhận nha. Fuji bây giờ làm phim chẳng ra sao, nhưng đúng là lắm chiêu trò :)). Thu vé lên xem đài quan sát, tối có light show cách 30' một lần. Trong 4 cái đài truyền hình mình từng đi thì TBS là kém chiêu trò nhất (nhưng có cái SMAP shop bù vào), Fuji nhiều nhất. NHK và TVAsahi thì xêm xêm.

Tokyo Dome. Ngó qua cho biết thôi, chứ không có SMAP, chẳng có gì vui.



Bonus 1.


Đi mà quên tính tới chuyện cuối năm NHK đóng cửa. Rõ trớt quớt :)).

Bonus 2.



Khổ thân anh. Chụp góc nào cũng bị chói, lại còn có cái thùng rác làm xấu cả hình T_T.

Tóm lại. Chuyến đi vui vẻ, nhiều thu hoạch, có thêm vài kinh nghiệm ăn ngủ nghỉ tại Tokyo, nhìn chung rất hài lòng :x :x.

Bocchan (2016, FujiTV SP drama)

$
0
0
Awesome drama SP!

Hôm trước trên lớp thầy giảng về tiểu thuyết này, ngồi nghe câu được câu mất, đúng lúc đó FujiTV công bố về SP drama nên lên lịch hóng luôn. Down về rồi, tính mở ra tua sơ xem chất lượng phim mà không dè bị nó hút vô, nửa đêm ngồi gần 2 tiếng coi luôn tới hết, phim vui và tưng hết sức :))



Phim đã cực kỳ thành công trong việc chuyển thể một tác phẩm văn học kinh điển lên màn ảnh. Vốn nghĩ văn chương Natsume Soseki hơi quá "ma mị" với mình, thứ "nghệ thuật vị nghệ thuật" ước lệ tượng trưng thì thường khó cảm thụ. Nhưng không dè phim lại đậm đà phong vị "vị nhân sinh", câu chuyện được đặt trong một thời đại mà các giá trị đạo đức đang tái định hình mạnh mẽ, nên rất gần gũi mà không kém phần thi thú.

Từ khóa xuyên suốt tác phẩm là "mô phạm". Thế nào là một hình mẫu lý tưởng của thời đại mới? Trong xã hội đang băng băng chuyển mình đó, ta cần hứng đón lấy những luồng tư tưởng nào để bắt kịp làn sóng "tân thời", bắt kịp sự phát triển, và giữ lại cái gì làm cốt cách của ta, con người thật của ta, để không bị làn sóng đó cuốn phăng đi mất? Phim vẽ ra bức tranh xã hội thông qua những hình tượng có đôi phần khoa trương, những tình huống mang tính phóng đại, vừa để gây cười, vừa để khiến khán giả chạm trán và cảm nhận hiện thực một cách tự nhiên nhất, phía sau tiếng cười.



Haha đao to búa lớn vậy thôi, chứ nôm na thì đây là một cái phim hài feel-good ngọt ngào mang tính ngụ ngôn, với cách dẫn dắt đầy màu sắc kịch nghệ. Và vì nguyên tác ra đời vào thời điểm Nhật Bản chỉ mới thoát thai khỏi chế độ phong kiến với chủ nghĩa tập đoàn ăn sâu vào máu thịt từng con người, từng tổ chức, chưa lâu, nên tàn dư của bộ máy cầm quyền kiểu cũ hãy còn phủ bóng nơi nơi, và hình tượng bocchan - quý công tử hâm đơ nhưng khẳng khái - mới lẫm liệt và đáng ngưỡng vọng đến thế.

Về hình thức. Phim giàu phong vị sân khấu với cách đặt camera vuông góc và cách lia máy nhanh đem tới cảm nhận nhịp điệu độc đáo, kết hợp với nhạc nền rộn ràng mà thanh lệ đậm nét xưa đã chuyên chở trọn vẹn ý đồ nghệ thuật của nhà làm phim. Và cuối cùng, last but not least, một dàn diễn viên hợp vai, diễn xuất đầy đặn, hài hòa, được đặt trong những cảnh quay xuất sắc, thông minh, phát huy được tối đa diễn xuất, đã khắc họa thành công tâm tư của nhân vật, khiến cho nhân vật trở nên sống động, đủ sức ở lại trong lòng người xem. Ninomiya - nổi bật lồng lộng với lối diễn dứt khoát cương mãnh, và anh Yamamoto Koji - cách thể hiện linh hoạt, nhu tình trong một nhân vật trầm mặc dễ chìm nghỉm nếu vào tay những diễn viên kém tay nghề, là hai người mình ấn tượng nhất bộ phim. Ngoài ra còn có anh Oikawa Mitsuhide - vai phản diện đặc sắc, chú Furuta Arata - tương tác vô cùng thú vị, ngay cả Matsushita Nao, người mình không đánh giá cao về diễn xuất, cũng hoàn thành vai diễn thật là tròn trịa.



Phim có hệ thống thoại theo tình huống rất gọn gàng, đắc địa. Cái này có lẽ credit thuộc về nguyên tác.

"Đùa nghịch phải đi kèm với hình phạt, có thế thì trò đùa mới là vô tư. Chỉ biết chơi khăm nhau mà không sợ trừng phạt, thì chẳng khác nào mượn đồ mà không trả".

Tóm lại, phim này khó có thể chê được điểm nào :)). Một phim rất hay, hài hước, ý nghĩa mà không ôm đồm dạy đời lăng nhăng. Phim gợi nhớ tới Warai no Daigaku, ở cách xây dựng nhân vật mang tính điển hình, cách xử lý ánh sáng và hình ảnh, cách lồng thông điệp vào câu chuyện, và ở bầu không khí giao thời rạo rực sục sôi đòi đổi mới.

Bocchan.SP.Chi_Jap.HDTVrip.852X480-ZhuixinFan.mp4_000826624.jpg

2015.01.13

$
0
0
Ghi lại vài suy nghĩ trong cái ngày lịch sử này :))))). Đoán là các đồng chí silent readers của blog này cũng muốn biết mình sẽ post bài tâm sự kể lể hay khóc than eo sèo gì đó chi chi ra sao =))))))). Mình thì hễ đụng vô đề tài SMAP là lại xấu xa chảnh chó hoang tưởng nổi tiếng rồi :)).

Nhưng ngạc nhiên là bản thân cho tới giờ phút này vẫn chưa có cảm giác đau lòng (trong khi dạo quanh thấy người qua đường chưa gì đã buồn khổ giùm fans SMAP rồi, hài vãi =))))))))))) ). Suy nghĩ mạnh mẽ nhất là... hóng trò vui :)))))))). Thì trò này không vui còn trò nào vui nữa? :v

Mới cuối năm ngoái có lần nói 1 câu, dù SMAP disband với bất cứ lý do gì, vẫn trân trọng SMAP vì SMAP đã đem tới một giấc mơ đủ dài, đủ tuyệt vời và đủ tự hào để dù có chuyện gì xảy ra vẫn có thể ngẩng cao đầu nói lời tạm biệt.

Có điều vụ chia tay chia chân vẫn nằm ngoài dự đoán của mình. Đương nhiên là ở chi tiết Kimura chịu ở lại JE.

Về vụ này thì non-fans cứ yên tâm báo nói sao tin vậy đi (báo Nhật chứ không phải báo VN, nói chắc không sai đâu :)) ), rằng thì là mà Kimura nặng nợ ơn nghĩa với JE, chưa ơn đền nghĩa trả thì không nghĩ tới chuyện xa nhau (còn 4 ông kia chắc hạng qua cầu rút ván lol). Anti-fans càng phải tin! Vì SMAP bất hòa, SMAP chiến tranh lạnh, SMAP thờ ơ hững hờ với nhau etc vốn là đề tài sốt dẻo lâu nay, giờ có thêm tin này chống lưng thì còn chờ gì mà không bay bổng :)).

Phần dưới đây là những gì SMAP fans - KHÔNGphải JE fans - tin (và muốn tin). Coi là fanfic cũng được :)).

Dưới con mắt mình thì không cần biết vì nguyên nhân gì, nhưng Kimura ở lại JE - một mình - là tự chọn con đường gai góc khó đi. Tính cách Kimura là tự do, bản lĩnh, nổi loạn (dù giờ bớt nhiều rồi XD), tôn trọng mình và người khác, chuộng sự rõ ràng, công bằng. Bất cứ điểm nào cũng trái với hình ảnh lối quản lý chính trong JE (chuyên chế độc tài vô lý bất công chảnh chó =)))))))))) ). Dù mình không thích Kimura (vì phong cách không hợp với thị hiếu của mình, vì kinh qua vài bận tiếp xúc với fans cuồng của Kimura nên sợ rồi :)) ), nhưng riêng điểm này thì mình luôn ủng hộ Kimura, ủng hộ nhất là tình cảm Kimura dành cho SMAP. Muốn rời nhóm thì đã rời từ lâu, từ khi đỉnh cao đã rời, có trăm ngàn cơ hội. Kimura chưa từng cư xử như JE idol, cũng chưa bao giờ thèm tuân thủ luật của công ty, giờ bảo vì đền ơn đáp nghĩa (với ông Johnny thôi, chứ mợ Mary thì đã từng cố làm gì cho SMAP?, đã làm được gì cho SMAP?, chắc đáng kể ra đây chỉ là không thọc gậy bánh xe, để yên cho SMAP hoạt động thôi cũng biết ơn mợ rồi) với JE mà khiến SMAP tan rã, để rồi ở lại, = một mình chống mafia, thì công nhận là như mặt trời mọc ở đằng tây, gà biết bơi cá biết leo cây thật :))

Về nguyên nhân Kimura ở lại thì hiện có vài thuyết như sau:

1. SMAP muốn rời đi cả nhóm, nhưng JE ra điều kiện là phải có 1 người ở lại thì mới được đi. Ban đầu Nakai định ở lại, vì rời công ty là ƯỚC MƠ/KHAO KHÁT cháy bỏng của Kimura từ hồi còn trẻ, nên Nakai muốn nhường cho Kimura, nhưng Kimura đổi ý vào phút chót và bảo Nakai đi cùng để còn chăm sóc cho đàn em thơ (ờ lớn đầu nhưng 3 ông kia vẫn dựa vào 2top là chủ yếu :3). Thế nên Kimura nhận vai vật hiến tế, anh dũng hy sinh T^T.

Tin này mang tính tiểu thuyết chương hồi với chủ nghĩa anh hùng cũ rích =))))))), nhưng ờ, ngọt ngào, mình cũng muốn tin, nhưng có nhiều sơ hở quá nên tin hổng nổi :)). Vì muốn đi mà bảo toàn lực lượng, đi cả nhóm mà vẫn giữ tên nhóm (hình thức lý tưởng nhất) thì mới khó chứ tung hê hết cứ thế mà đi thì đâu có khó, hết hạn hợp đồng không chịu renew thì tức là đi thôi. Luật nào cấm được? Lúc trước nghĩ tới chuyện SMAP sẽ phải dính với JE suốt đời thấy thật tuyệt vọng, nhưng mấy năm gần đây lại nghĩ, JE giữ bản quyền cái tên thì chỉ cần mua lại cái tên, JE giữ bản quyền bài hát nào thì chỉ cần mua lại bài đó (cái khó là làm sao để JE chịu bán), thế nên mới cần nhẫn nhịn chờ thời, mới cần vận động ngầm, xây dựng cơ đồ các thứ. Nhưng trên thực tế đời không đẹp như mơ. Chuyện mua lại, trong tình trạng đôi bên đằng đằng sát khí thế này, đúng là viển vông :)). Nếu có cảm giác thất vọng trong tất cả mớ bòng bong này, thì đó là thất vọng vì SMAP vẫn chưa đủ mạnh để tạo nên kỳ tích vô tiền khoáng hậu đó, điều mà mình đã quá chủ quan mà lỡ kỳ vọng vào :(

2. Thuyết thứ hai thực tế hơn, đó là Kimura có vấn đề gì đó cần giải quyết cho xong với JE thì mới đi được. Vấn đề này có lẽ liên quan tới ông Johnny. Ông Johnny thật ra từ trước vẫn ngầm đứng về phe Iijima, ủng hộ Iijima chống lại Mary để thay đổi thể chế của JE, nhưng giữa đường gặp nhiều trục trặc (tội lỗi, trước đây không biết mình cứ lôi đầu ổng ra chửi bới mỗi khi SMAP bị đì :)) ). Các nhóm phe Iijima cứ bị điều qua rút về qua lại giữa hai phe cũng vì nguyên nhân này. Vụ này thì thực hư hồi sau sẽ rõ. Kimura nếu thật bất khả kháng thì về sau sẽ có tin ly khai. Mà thật ra dân tình đang chăm chú hóng tin chính thức và các hoạt động "hậu" tan rã kia :)). SMAP là cái gì? Nói 1 câu "tan rã" là chìm xuồng luôn ấy hả? Khó tin!

Mà thôi nếu nhức đầu quá thì cứ nghĩ mấy ổng chán làm thần tượng rồi, nhảy nhót hùng hục 20 mấy năm ngán quá rồi, giờ muốn ôm đống tiền kiếm được tận hưởng thú điền viên :)). Thế cho nó đơn giản dễ hiểu khỏi bận tâm gì về chuyện sau này cho mắc công :))

Bởi mới nói, cuối năm ngoái Nakai làm bao nhiêu chuyện lạ đời gây sốc là có nguyên nhân cả :)). Hèn chi trong cái mini talk ở CDTV Premier chả ai hó hé gì về vụ kỷ niệm 25 năm debut hết :)). Mấy bạn nên cảnh giác khi lượng fans service tăng đột biến =)))))))). Đã bảo chuyện tốt không nên xảy ra quá nhiều một lúc, không thôi tận thế cmn luôn :))

Và giữ đúng quy luật, trong năm thứ 25 đã có "biến cố", biến quá xá bự! SMAP bao giờ cũng biết cách làm khuynh đảo công chúng mà :)). 13/1/2016 đã đi vào lịch sử XDXD

P.s: Rõ khổ, đúng là bị chơi mà T^T. Đang lúc cao điểm biết bao chuyện cá nhân mà giật bom nổ bùm bùm kiểu này, chuyện nào cũng bay sạch ra khỏi đầu không sủi tăm T^T. Ngồi 4 tiếng trong thư viện không viết thêm được 1 chữ, mải theo dõi tin tức bình luận các phía thôi :)). Biết là luận chưa chắc đúng bình đâu đã hay, nhưng không sao ngồi yên được :))

SMAP = Japan's treasure

$
0
0
I so love this comment!! xD

http://video.weibo.com/show?fid=1034:97e09b1c738fc209fa806c7a0639be47

The commentor: I just don't understand why the company had to go that far to make them leave and disband. They're national stars. They're not merely somewhere angency's employees.

The host: You're right. They're Japan's property/treasure.

~~~~~~~~~~~~~

Hiện các show có sử dụng thương hiệu SMAP:

SMAPxSMAP (Fuji - bắt đầu 1996)
KinSma (TBS - bắt đầu 2001)
SmaStation (TVAsahi - bắt đầu 2001)
Pussma (TVAsahi - bắt đầu 1998)
Ojamap (Fuji - bắt đầu 2011)

Thêm cái SanmaxSMAP hằng năm vào mỗi Noel nữa :))
Viewing all 878 articles
Browse latest View live




Latest Images