Quantcast
Channel: 覚えるような覚えないような瞬間
Viewing all 878 articles
Browse latest View live

Nazo no tenkousei ep 2+3

$
0
0
Phim này thì chưa thấy gì đặc biệt (ngoài mấy tình tiết lấp lửng bỏ nhỏ kiểu như sao băng hay người đến từ tương lai, lại còn công chúa với vương phi gì đó... đã bảo già rồi nên không hứng thú lắm với mấy cái phim SF nửa mùa nữa đâu :)) ).

Có điều những cảnh của bạn Alien và bạn Midori rất ngọt ngào và nên thơ, khiến mình không khỏi động đậy :">





Cảnh bầu trời sao cuối tập 2 quay thật là lãng mạn ♥

Qua tập 3 có cảnh đánh đàn :x




Coi bộ tui đã bị thích em Midori, aka Sakurai Minami. Phim đầu tay, diễn khá, hát luôn nhạc nền (nghe cũng được) *__*.

Shining star *__*

$
0
0
What's with this man? *__*. He looks like a professional conductor, at the same time, he looks like a kid who is exploring a new adventure, exploring a new himself. I so love it when he is half-serious, half-playing around like this. It reveals both side of him, a deep and calm adult, yet naughty and pure child.

And absolutely COOL.CHARMING.BEAUTIFUL!!!





Nakai-kun is of course wonderful ♥. The first and the last captures are powerful~~~~ >___<

If only he showed this to the world more often ^__^""

Sakai x WOWOW in Pandora new SP

$
0
0
I knew that he was rumored to film something with Ono Machiko lately, some said it would be NHK, but it's even better, this is... just...

TOO AWESOME!!! I wish for this for so loooooong ♥

http://www.cinemacafe.net/article/2014/02/03/21604.html
English news: http://doramaworld.blogspot.com/2014/02/sakai-masato-to-star-in-wowows-new.html


The series was starred by Mikami Hiroshi, Sato Koichi and Eguchi Yosuke before. Too bad this time it's only a Special. But that means there's more renzoku dramas of him in the rest of the year. The theme is "clone" which is quite interesting (well, whatsoever).

So good new to start a day ^o^. I can't wait for April 27 ^o^

There's so many good things await in Spring. MOZU, Musashi, and now Pandora!!! I am feeling the urge to watch the previous series already XD

Ashita, Mama ga inai ep 3

$
0
0
This episode is a mixture of good and bad, hence the likes and dislikes are also seperate.

Likes:

- Azusa. I pretty like the wheelchair girl. Even though the ending made me feel "WTFH!? Stupid girl!", I still very adore the girl who played this character. Don't know what of her, maybe her innocent and delicate look, made me really sympathetic.



- The conversation between the house's staff and Otsubone's mother. The mother character is also one of my liking. She's not a devil like Donki's mother, her guilt is "be too selfish and a coward". I love the lines here, too.

- Locker: this man didn't say a word from the beginning of the drama, but his character was so firm and well-expressed O__o

Dislikes:

- The Piami's storyline O__o. Seriously! I don't need a kid's romance (and it's even a triangle thing), esp. when they depict it in such a serious mode ~_~
- Post and Azusa with her walking problem. Azusa changed her attitude toward Post too fast (the previous day she yelled at them aggressively, the next day she was ready to talk about herself!? What's on earth this psychological reasoning?).
- Post, too mature and ideal! She looked like a professional counsellor about things she had never spent before. I felt so unreal -"-
- The lack of Donki-the angel aka Suzuki Rio ~_~

P.s: NTV said they would consider to change the content due to heavy social stress. Let's cross fingers to pray that it won't turn crap because of that, which usually happens when people have to bend the road to please the crowd O__O

Little polar bear...

$
0
0
It was so bright that he couldn't fully open his eyes, so the eyes drew two adorable and charming thick lines on his face ♥

The pink scarf contributes so much!! And the furry sweater too ♥



Also, I can't get over the amount of cuteness in this picture ´∀`. A good friend of this little bear, just whiter than the bear lol.



He's still the God of MOE. He always is ~~~ *unconscious*

Baigaeshi sensei!?

$
0
0
Koji guested on Ousama no Bruch last week to promote for Yoru no sensei, and he mentioned the Shinsengumi!'s year-end party last time ^__^



When being asked which was turning point in his acting career, Koji didn't hesitate at all choosing Shinsengumi! *Koji~~~~!!!*. 10 years and holding parties every year. That's enough to show his love for this team, and how meaningful this drama is to him *sobs*.

Of course Sakai Masato's topic jumped out of nowhere ^__^. Seems like this was one of the big topics in the last meeting lol. I imagine... Masato might be teased by the others about his dramas, probably about his marriage as well, again and again, Shingo and Koji must say "baigaeshi" countless times, Masato must be more and more embarrassed, so much that he must shout out "ore no hanashi mou ii yo!" (it's enough about me!) XD. What a lovely scene <3



Turning back to the Brunch show. Not only calling Masato as "baigaeshi-sempai" (later changed to "baigaeshi-sensei" XD), Koji also mimicked him!! XDXD

MC: What did you talk about (in the bounenkai)?
Koji: You know, last year was baigaeshi-sensei's year *people laughed*, so that I asked him, "How was it? How many times did you pay back? How about next year?" *lol*, then he said *in Masato's soft and low tone* "No, I was tired already", "I must rest a little" XD



OMG!! I soooooo hope for Koji to appear in Pandora SP ;__;. He was the regular cast in the previous three series, deshou? But his name isn't included in the casting list this time! T^T What does it mean!? Please, they have let the wish of Masato playing in a WOWOW drama of mine came true, they should let the wish of Masato x Koji's reunion come true as well >_< Onegai, onegai!

Saikou no rikon SP - Saikou no drama

$
0
0
This drama is so strong! *__* Strong from the first episode til the very end. The writer had ended the series beautifully and now he opened it again with perfect factors, succeeded keeping the main spirit and style of the original series, yet put enough drama and solved everything thoroughly *__*. I was sooo impressed!!

We can't meet a comedy-romance drama in this superb level often nowadays. Most of them are stupid, meaningless humors which can't make me slightly amused, with unrealistic, nonsensal details and cheesy, forgetful lines. Saikou no rikon was so different! I love this drama!



My fav is the scene on the train, very funny but pretty philosophical ^^



I also love the ending. Unexpected but very reasonable. And it still leaves something to be continued... ^^

------


"Từ khi kết hôn với em, anh biết thêm nhiều thứ.

Những chiếc bàn chải đánh răng xếp hàng trên bệ rửa mặt.
Tối ngủ trên giường đập phải chân ai đó.
Bánh ngọt để trong tủ lạnh không biết biến mất từ khi nào.
Bước vào nhà có thứ tự trước sau.

Tình yêu, trở thành thường nhật.
Thường nhật, lại trở thành niềm vui sướng.

Chiếc vớ của nữ anh thỉnh thoảng mang nhầm.
Nhận được tin nhắn nhờ ghi âm chương trình TV.
Khi thấy ác mộng, có ai đó ghé lại hỏi han.
Thêm một người mẹ.
Thêm một người cha.
Thêm một quê nhà.
Từ quê nhà đó, rau củ đựng trong giỏ quýt được gởi tới.

Bản nhạc ngày nào cũng nghe.
Câu chuyện ngày nào cũng kể.

Tất cả vẫn còn in dấu lại đây.
Trong góc phòng. Phía sau bóng đèn. Giữa bức rèm cửa.

Bây giờ, ngày nào anh cũng
ngóng chờ để nhận lấy tình yêu từ quá khứ của em ghé thăm.

Em sống bên trong anh.
Anh đi lạc vào lòng em.

Kì lạ thật, anh chẳng thấy như bị bỏ lại một mình chút nào..."

Trích thư của Mitsuo gởi Yuka.



Không biết cô nàng có nhận được chưa? ^^

[vietsub][Movie] Himawari to koinu no nanokakan

$
0
0
7 ngày của mẹ con Himawari



Sản xuất: 2013


Diễn viên:

Sakai Masato
Nakatani Miki


Nội dung:

Dựa theo một câu chuyện có thật cảm động của Yamashita Yumi về một con chó tình nghĩa, lấy bối cảnh một Sở chăm sóc sức khỏe cộng đồng ở thành phố Miyazaki, tỉnh Miyazaki, một vùng ở phía nam Nhật Bản. Bộ phim đề cập đến sự trăn trở giữa tình yêu động vật và vấn đề sát sinh chó hoang, vốn được cho là việc làm cần thiết để duy trì sự cân bằng trong một cộng đồng.

Một bộ phim nhẹ nhàng, dễ xem, thích hợp với những ai yêu thích chó ^_^

Trailer (Engsubbed):



Theme song: Hana, by Sonar Pocket




Mega 01 | Mega 02 | Mega 03 | Mega 04

Đặc biệt cảm ơn bạn yummy_lady @ JPN đã timing cho phim ♥


~ ◘ ~ ♦ ~ ◘ ~ ♦ ~ ◘ ~ ♦ ~ ◘ ~ ♦ ~ ◘ ~

Nou otoko

$
0
0


Gần đây ít khi xem những phim có vẻ máu me giật gân như thế này, trừ phi có nguyên do đặc biệt. Và nguyên do đặc biệt lần này là Toma và bạn subber. Bình thường không bao giờ down phim (nhất là phim Nhật) từ kites, vì chất lượng dịch thuật không đảm bảo, nhưng phim này do người quen có uy tín sub (và theo nhận xét là dịch khá sát, chú thích tỉ mỉ) nên down về thử.

Phim ý nghĩa hơn mình nghĩ. Trừ chuyện về hai con mọi điên đánh bom (xem thấy gớm, chỉ tổ hại não bẩn mắt ~_~) thì những những tuyến còn lại khá ổn, tuy ngoài nhân vật Takekimi ra thì mấy người khác cũng không ấn tượng lắm. Có điều phim cũng khiến mình nghĩ ngợi, đặc biệt là cái kết.

Phim này lấy ý tưởng tương tự như Death Note, nhưng cách xây dựng thì kém thực tế hơn nhiều, khi đem công lý đặt vào tay một kẻ thánh thiện. Đây là khuyết điểm khiến nó còn kém Death Note (nhiều) bậc. Death Note khiến người ta trăn trở nhiều hơn (và khiến fans tốn nhiều giấy mực tranh cãi gay gắt hơn) về vấn đề thiện - ác và sự thoái hóa của nhân tính.

Toma diễn thật là hay ♥. Đây gần như chính là hình mẫu mà mình muốn Ataru theo đuổi sau khi xem tập 1. Sự bí ẩn pha lẫn u tối, một chút gì đó đáng thương, một chút gì đó nguy hiểm, làm thành cảm giác không thể nắm bắt được. Loại hình tượng như vậy rất có sức hút ^^. Tiếc là sau tập 1 thì biên kịch của Ataru đã chọn xây dựng nhân vật theo hướng bây bì bé ngoan để chiều lòng fangirls và thị hiếu bạn xem đài :( (tiếc là fangirl này thì không chiều nổi lol).

Chú ý tới trang phục của Takekimi. Ban đầu là trắng từ trên xuống dưới, như phần tình cảm hãy còn trống rỗng. Dần dần, quần áo anh càng có màu sắc đậm đà hơn lên và cuối cùng là vest đen bên ngoài sơ mi trắng, như những cảm xúc tinh tế đã thành hình nhưng bên trong vẫn là tâm hồn không vẩn đục (nhưng theo mình thì khoảnh khắc hiểu được hỉ nộ ái ố cũng chính là lúc sự trong sáng tuyệt đối của tâm hồn đã không còn - bởi mới nói cái phim làm theo lối lý tưởng hóa aka hơi bị xạo XD).

Những cảnh nghiên cứu não bằng hỏi - đáp cũng hay hay. Nếu thêm vài đoạn tả lại làm cách nào ông thầy huấn luyện thể chất khơi dậy tình cảm nơi Takekimi thì sẽ đầy đủ hơn. Phim xem được. Diễn xuất tốt. Mong Toma đóng nhiều phim có chất lượng hơn nữa.

Zoo. Vườn thú - vườn người

$
0
0
Tâm hồn bé bỏng của sei vẫn còn ở lứa tuổi mẫu giáo nên thấy cái bài tên "Sở thú", toàn thú không, khoái quá lôi ra làm sub =)))))))))))))



Làm sao đó mà sei thấy chất giọng anh vocal này tương đối giống chất giọng của Nakai Masahiro, cùng khàn đục. Nhưng dĩ nhiên người ta hát tốt hơn ổng ngàn dặm :)).

Bài này là themesong của Ai wo kudasai, drama cũ của phu nhân. Nàng cũng cover (nhân vật làm ca sĩ), ra cả CD, coi như là thử một lần bước chân vô lãnh vực ca hát của nàng =))

Nhận xét là không thích bản của phu nhân bằng bản của Echoes (cái anh vocal giọng thiệt khỏe, đến nỗi nghe mà thấy nhoi nhói >_<), còn giọng của phu nhân nhỏ nhẹ quá, không diễn tả được cái sự sầu đời pha lẫn chút mỉa mai của câu từ.



Phu nhân hồi đầu 20, thiệt dễ thương ♥. Thích cái hôn ở cuối ghê (♥x2).

[Update] Double Kitchen ep 5

$
0
0



À vâng, làm dâu khổ quá nên bả ịn nguyên cái kính lặn lên mặt =)))))))))))



Link

[KuriYaku'13] Liên khúc giờ giải lao :D

$
0
0
Nghĩ mãi mới ra cái tựa có vẻ phù hợp =)). Nguyên nhân thì down về xem đoạn talk sẽ hiểu :))


Trích Christmas no Yakusoku 2013
Please please, Mr. Postman - Kanade - Day dream believer



Mega

Online: Day dream believer



Vì medley cũng dài nên không làm kara. Còn 1 nguyên nhân nữa là time theo sub gốc trên video nên không hợp làm kara, mà tự nhiên thấy sub đơn giản vầy nó rõ ràng đẹp đẽ hơn nhiều viện cớ thôi :-".

Bài Kanade nghe da diết nhũn tim ;__;. Bài Anh đưa thư thì dễ thương >"<. Bài Day dream believer thì buồn buồn, nghe rầu thúi ruột ~_~. Bài gốc đâu có buồn dữ vậy đâu *haizzzz*

Mấy anh fanboy chú Takuro kịch liệt, nghe khoái dễ sợ XD

Hết đông, sang xuân

$
0
0
Cuối cùng cái mùa đông dài đằng đẵng bị cả đống drama cảnh sát với y khoa rape cho đến chán nản héo úa này cũng sắp qua, và mùa xuân tươi mới lại về. Với sự công bố drama mới của Getsu9 sáng nay thì list drama xuân đã coi như đầy đủ.

http://jdramas.wordpress.com/2014/03/04/upcoming-spring-2014-dramas/#more-28200

Báo chí nói cũng không sai, mùa đông các đài dùng để nghỉ dưỡng sức, hậu quả là chả có cái drama nào ra hồn (đáng lẽ Ashita Mama cũng được nhưng nó bị cấu xé dữ quá hết ra hình thù gì luôn rồi :( ). Những phim mình có xem:

- Ashita, Mama ga inai: drop ở ep 3. Không thích em nữ chính mà em phụ (Donki) mình thích thì xuất hiện chẳng bao nhiêu :(. Thích Donki và Locker nhất hội :(. Ghét Piami với con bé mắt kiếng tên gì quên rồi, ghét dễ sợ đi ~_~. Kịch bản bắt đầu xuất hiện nhiều chỗ lằng nhằng (và coi bộ sau này còn lằng nhằng tợn do phải chiều theo quần chúng nhân dân =)) ). Nên thôi, mất cha nó hứng rồi, khi khác xem tiếp.

Nhưng bỏ Suzuki Rio vào list những diễn viên nhí yêu thích, chờ ngày tái ngộ :x

- Nazo no Tenkousei: xem tới tập 5 vẫn chẳng hiểu quái gì =)))))). Nhưng coi mòi nó cũng chỉ đến thế mà thôi. Xem cứ có cảm giác như hồi xem Sailormoon live action :)), ảo như cái chảo mà còn tệ hơn SM, chiều sâu không có (à đúng rồi, phim viễn tưởng không nên đòi hỏi chiều sâu gì :)) ). Mình lết được đền tập 5 chẳng qua vì cách quay phim cũng khá ấn tượng, và mối quan hệ hơi đặc biệt giữa bạn ngoài hành tinh và Midori. Thích nhất mấy cảnh của 2 bạn trẻ này mà đến tập 4, 5 ít hẳn lại :(. Thấy bạn Hongo diễn được mà khổ nỗi toàn đóng phim không hợp gu/diễn chung với nhiều người mình không ưa (trừ Hanazono) nên mãi mà không thể thật sự thích bạn này :)) ).

- Hanasaku ashita: phim có chị Koike Eiko đóng nữ chính nên xem. Phim kể về gia đình Hanasaku có bà má bỏ nhà theo trai bỏ lại 5 đứa con thơ, rồi sau 20 năm đột ngột quay về nhà :)). Mô-típ giống giống Hitotsu yane no shitaHanawake no yonshimai, tức là một gia đình yên lành (nhưng thật chất đang có nhiều vấn đề) bỗng mọc đâu thêm một nhân vật mới (thường là đối nghịch hẳn với các thành viên còn lại). Phim này tự nhiên chú ý tới Yamada Yu, dễ thương quá mà :x. Ngoài ra còn có anh đóng vai chủ tịch Yuasa trong HanNao nữa hí hí ;)). Có điều nhịp phim chán quá, cao trào, thắt mở gì mà dở òm, xem được 2 tập đuối hết muốn xem nữa luôn :)) (mà raw cũng kiếm khó thí mồ =_=).

WOWOW dramas mùa này chẳng ai thương tình up cho ;__;. Muốn coi Chi no shio quá trời mà kiếm hoài không ra, lại không có Japsub, với mức độ khó và nhiều của thoại thế thì xem bằng niềm tin ;___;


Mùa xuân chắc sẽ ngó qua:

- MOZU: mèn ơi hóng từ hồi nó mới công bố dàn cast, và sẽ là phim cảnh sát duy nhất mình xem mùa này. Chỉ mong kịch bản nó ổn, chứ cast thì quá yên tâm rồi ~_~. Rate thấp không sao (phim đen tối phong cách WOWOW mà đòi cao mới lạ :)) ).

- Gokuaku Ganbo: nhớ kĩ lại thì lần cuối mình có hứng xem một cái Getsu9 là bao giờ? 2008? 2009? Không thể nhớ nổi :)). Dẫu sao cái bóng hào nhoáng của quá khứ đã thực sự trôi qua, chính Fuji cũng có vẻ như không thèm đầu tư cho khung giờ này nữa ấy chứ, diễn viên thực lực bây giờ hễ dính tới Fuji thì người ta chuộng đóng phim tối thứ ba, tối thứ tư hơn :)).

Sở dĩ có hứng thú vì phim lần này do chị Ono Machiko lead (thiệt tình, chị đóng Saikou no rikon ss2 đi chị ơi T^T). Phim kể về một người lâm vào cảnh cùng đường, nhà thì phá sản, cha mẹ mất, bị đồng nghiệp gạt hết tiền để dành, phải vật lộn để mưu sinh. Nghe thấy ghê quá =))))). Được cái dàn cast chưa thấy ai mình không ưa. Từ đây tới lúc chiếu, nếu có thì sẽ nghĩ lại :))

- Hanasaki Mai ga damattenai:ờ, được xem như HanNao phiên bản nữ của NTV đây :)). Biết ngay là sẽ xuất hiện phong trào dựng phim từ tiểu thuyết của Ikeido Jun mà :)). Nhưng diễn xuất của em Anne thì không tin tưởng lắm đâu :)). Asadora của em đang hot thì cứ hot, nhưng cứ nhớ tới cái mặt "nữ anh hùng" của em trong Joker là thấy ngán ngẩm :)). Năm ngoái có xem thử Kasuga na kanojo mấy tập, thấy em diễn vai cute cute thì còn tạm, chứ đòi là Hanzawa thứ hai thì... =))). Lại thêm cái tựa, nghe "lộ" vô cùng, chả biết ai đặt mà dở thế :)). À, nhưng mà, vẫn tin tưởng vào cốt truyện của chú Ikeido nên có lẽ sẽ xem thử coi nó tròn méo thế nào :))

- Alice no toge: Ueno Juri, Odagiri Joe, Kuriyama Chiaki. Cốt truyện nghe cũng được. Một cô gái tìm cách báo thù cho cha vì bị một bệnh viện hại chết và che giấu sự thật.

- Roosevelt Game: lại phim từ truyện Ikeido Jun. Anh Karasawa lead. Chị Dan Rei đóng phim liên tục nha :x. Có chú Ishimaru Kanji (vai Asano trong HanNao) nữa nè :x. Phim lấy ý tưởng ngược với HanNao, một giám đốc bị nhiều thế lực trong công ty hăm he lật đổ, lại đứng trên bờ vực phá sản. Thú vị đó, nhưng sợ là không đánh trúng được tâm lý của đa số khán giả (đâu mấy người có số làm sếp :)) ). Mà đáng chú ý là dàn staff của nó (producer, đạo diễn, biên kịch) lôi y chang từ HanNao qua :)). Phen này chắc TBS quyết tâm bù lỗ cho Ando Llold mùa trước, trước khi HanNao ss2 chính thức lên sàn :)). Mà tâm lý khán giả là chưa có HanNao thì coi đỡ cái này, nên chắc phim cũng sẽ khá được quan tâm đây 8->

Chú Ikeido còn truyện nào nữa không nhỉ :)). Nhắm chừng qua năm sau là bị người ta chuyển thể sạch =))))))))))).

Nhiêu đó đó :)). Nhưng trước tiên, phải xem vài cái Special giữa hiệp nữa, mà dẫn đầu danh sách tất nhiên là Pandora của anh trai, Musashi (vì cái dàn support khủng bố toàn người mình thích :x) và Leaders (không khoái lắm, nhưng có chị Yamaguchi Tomoko :x).

Masato x Miho fanmade video

$
0
0
Mostly from Ooku~Eien and its promotions ^^



Mất đứt 2 buổi tối, 1 bữa "sơ chế" và 1 bữa cho lên nồi nấu chín :)). Khoai nhất vẫn là công đoạn tìm nhạc =)) (nghe ít nhạc, đã vậy nhạc có sẵn trong máy cũng toàn mấy bài chia tay chia chân đớn đau sầu não không :)) ).

MV cho anh và phu nhân, đáng lẽ định làm lâu rồi, nhưng không làm được, đơn giản vì không đủ tư liệu ;__;. Cặp này không như Nhã Thanh, ít tư liệu quá phải tha từng cái nhỏ nhặt nhất về mới được coi là tạm đủ ~_~

Một thoáng Karei naru ichizoku

$
0
0
Mấy bữa nay đang chuyển một số phim từ ổ cứng cũ sang ổ cứng mới, up luôn lên mega để chắc ăn, vì cái ổ cũ đang có dấu hiệu bất hợp tác, lỡ mà em đình công là chỉ có mếu :)). Nhân tiện xem lại vài tập của KareiZoku. Không xem thì thôi, xem vào bấn bác Manpyo Daisuke dã man T^T

Xem lại, vẫn khẳng định KareiZoku rất rất hay. Là một phim có yếu tố hấp dẫn, gay cấn, có lắng đọng, suy ngẫm, cũng vô cùng có nội hàm và sức lan tỏa. Một phim về tranh đấu vươn lên trong một thời kì xã hội đang thay da đổi thịt. Một phim về lòng hận thù và tình thương yêu. Một phim biết kết hợp giữa cái chung của con người thời đại, để cổ vũ và tự hào, và cái riêng của một số phận, hay một vài số phận, để nhân vật thật sự sống cuộc đời của họ, chứ không vay mượn một hình mẫu lý tưởng nào từ lịch sử.

Phim này là một trong hai phim ít ỏi của Kimura mà mình thích thật sự và lâu dài, nhưng không phải thích vì nhân vật của Kimura.

Lần đầu tiên xem, mình không ấn tượng bởi Manpyo Teppei chút nào. Teppei mờ nhạt hơn hẳn những nhân vật còn lại, dù anh ta được đặt ở vị trí trung tâm. Bây giờ xem, cảm nhận vẫn không thay đổi, và mình lờ mờ nhận ra nguyên nhân. Teppei là nhân vật quá thụ động, dù anh ta mang vỏ ngoài tích cực. Đại diện cho thế hệ trẻ khao khát đưa đất nước bay cao, lý tưởng của anh ta rất lớn, nhưng cách làm thì thật ấu trĩ làm sao. Biên kịch gán cho Teppei là người đem đến hi vọng cho những người khác, bất kể đó là bạn bè, nhân viên, vợ con, mẹ, em gái, em trai... và có một nhân cách cùng ước mơ cao cả, thế nhưng lại "quên" đưa ra những chi tiết thuyết phục để chứng minh năng lực xứng đáng với lòng kì vọng ấy (ngoài vài lần xả thân cứu nhân viên thoát hiểm, ờ... cũng không trí tuệ gì mấy :)) ). Anh ta luôn nhận được sự giúp đỡ từ những người xung quanh, vô cùng tự nguyện và kịp thời. Anh ta tự làm được gì để phục vụ ước mơ của mình? Anh ta từng hi sinh vì ai chưa? Không. Bởi vậy, Teppei mờ nhạt, dù là nhân vật chính. Cái duy nhất mình cảm thấy được ở nhân vật này, là cách đối xử chừng mực với cô người yêu cũ, sự dịu dàng đối với vợ con (dù cũng chẳng làm gì được cho họ).

Ngược lại, ông Manpyo Daisuke mới là tâm điểm của mọi xung đột nội tâm, là một con người thâm trầm và lý thú, với hai luồng tư tưởng luôn giằng co: yêu thương và thù hận. Yêu vợ nhưng hận vợ. Kính trọng cha nhưng cũng căm ghét ông ta. Thương Teppei nhưng mỗi lần nghĩ về anh lại thấy nhục nhã, đau đớn. Ông ta không biết làm thế nào, nên luôn luôn sống trong dằn vặt. Mình thích đoạn đối thoại sau:

Teppei: Bố ghét con phải không?
Daisuke: Ta luôn nghĩ về anh nhiều nhất.

Không nói dối, cũng không phải là lời phủ nhận. Nhưng mình tin, ông Daisuke lúc nào cũng thương Teppei. Thương hơn hết thảy những đứa con khác. Không thương sao muốn Teppei kế thừa mình? (nhưng anh kia không chịu, đòi học ngành luyện kim thay vì ngân hàng đấy thôi). Không thương sao để Teppei đi theo con đường anh đã chọn, cho quản lý công ty thép, ở vào một vị thế có thể thực hiện được ước mơ? Không thương sao vẫn trợ giúp một phần vốn để xây lò hơi?

Và không thương, sao nghĩ về anh nhiều đến thế?

Teppei tự sát không phải vì công ty phá sản, mất hết tất cả (dẫu sao đó cũng không phải là cơ nghiệp anh ta tự dựng lên, mà là do anh ta thừa kế!). Teppei tự sát cũng không phải để tẩy sạch vết nhơ cho gia đình (ly nước đổ rồi sao hốt lại được?). Anh ta tự sát để chạy trốn khỏi nỗi đau và thất vọng vì không được cha yêu thương. Một cuộc tự sát rất yếu đuối và ích kỉ, không hơn.

Nhưng mình cũng chẳng trông chờ Teppei mạnh mẽ hơn, vì mình biết anh ta đâu có cao cả như cách mọi người ngưỡng mộ. Mình thích cách biên kịch đưa câu chuyện lên đến tận cùng, cách cho mũi dao, một khi đã đâm vào da thịt, thì cắm ngập vào luôn, chứ không mềm lòng mà rút ra giữa chừng.

Mình đã từng hỏi nhiều câu hỏi "nếu như". "Nếu như Teppei là con ruột, ông Daisuke sẽ chọn ngân hàng hay con trai mình?", "Nếu ông ấy không giận vợ, ông có để Aiko vào gia đình?", "Nếu Teppei biết mình là con ruột, dù công ty phá sản, anh có tự sát không?", "Nếu Teppei biết mình là con ruột, anh có biết nghĩ cho vị thế của ông Daisuke hơn chút nào không?", "Nếu ông Daisuke chọn giúp đỡ con trai mình, thì ông sẽ mất gì và được gì?".

Mình có thể tưởng tượng đáp án của một số, còn một số thì không. Nhưng mình cho rằng, ông Daisuke, với tư cách một người cha, cũng như với tư cách một người chủ ngân hàng, đã hành động thích hợp với tình thế của mình. Ông chỉ có lỗi vì đã sống một cuộc sống hôn nhân buông thả, vô đạo đức. Nhưng với những gì đã xảy ra, ta không thể trông chờ một người đàn ông phải rộng lượng và vị tha hơn thế.

Mình cũng thích cái kết. Không thứ gì tồn tại mãi mãi, dùng mọi thủ đoạn để vùng vẫy, cướp giật, sau cùng cũng không thoát được bàn tay số phận. Mỗi người đều phải trả giá cho hành động của mình. Chỉ là ta "chọn lựa" cái giá nào thôi.

Oyaji - Cha tôi (2000)

$
0
0

Cái phim gì coi tập nào cũng rấm rứt khóc T_T, vậy mà cứ muốn coi hoài, để được khóc thả giàn như vậy O__o



Có chuyện gì đâu, chỉ là một gia đình bình thường, với những khiếm khuyết và "tai nạn" rất bình thường.

Một người cha cực kì bảo thủ, cực kì độc đoán, nóng nảy, thích dạy khôn người khác, nhưng lại nhút nhát, hay mắc cỡ, và trong lòng không có mối quan tâm nào khác là gia đình, con cái.

Một người mẹ dịu dàng, chu đáo, luôn đáp lại những đòi hỏi vô lý, những cáu gắt, cãi vả, những làm nũng, vòi vĩnh của chồng con bằng nụ cười xinh đẹp, luôn đón họ về nhà, lặng lẽ lo lắng bữa ăn giấc ngủ cho họ mà không một chút khó chịu.

Một người chị gương mẫu, ngoan hiền, vâng lời cha mẹ, sẵn sàng giúp đỡ các em, một cô giáo yêu trẻ con, nên hết lòng vì công việc.

Một đứa em gái bướng bỉnh, lười biếng, bừa bãi, nhưng lúc nào cũng thẳng thắn và đem lại sự tươi tắn cho ngôi nhà.

Một đứa em trai luôn được kì vọng sẽ nối nghiệp cha, trở thành bác sĩ để thừa kế phòng khám của gia đình.



Phim đơn giản, thông điệp cũng đã cũ mòn. Nhưng, phim gia đình, dù chỉ bấy nhiêu chuyện kể hoài, nhưng sẽ không bao giờ hết. Bởi đời thường là muôn hình vạn trạng, bởi tình yêu có muôn màu muôn sắc, bởi mỗi cá nhân là một tổng thể của những tính cách và cảm xúc, nhiều đến nỗi không thể đo đếm được, cũng không thể lẫn lộn với bất kì ai khác.

Trên bước đường trưởng thành, họ tự khám phá bản thân, khám phá con đường mình muốn đi, dù hành trình khám phá có gian khổ, dù trưởng thành luôn đi kèm đau đớn, nhưng vì họ thương nhau và muốn hiểu nhau, vì họ vụng dại một cách chân thành, vì họ liều lĩnh nhưng dũng cảm, nên cuối cùng, họ đều đã lờ mờ nhìn thấy đích đến, nơi đó, ánh sáng của hạnh phúc đang đón chờ. Dẫu đó không phải là thứ hạnh phúc họ hằng tưởng tượng đi nữa, thì nó cũng vô cùng quý giá.

Oyaji ep04[(080777)02-04-26]


Thích cảnh dưới mưa này lắm lắm ;__;. Sayuri tưởng như là người chín chắn nhất trong ba chị em, nhưng hóa ra lại yếu đuối nhất, khờ khạo nhất, tự ti nhất. Làm em là được tị nạnh, được cưng chiều, được đòi hỏi vô lý. Còn người làm chị, biết tị nạnh, vòi vĩnh với ai? Anh chị em, không nên mặc định là ai dựa dẫm vào ai, mà nên là dựa dẫm lẫn nhau thì mới bền vững và hạnh phúc được.



Cũng thích đoạn này nữa:

"Để con trai thừa kế phòng mạch của mình, đó là ước mơ của ta.
Khi con bảo sẽ không trở thành bác sĩ, để đi tìm việc con muốn làm nhất,
đấy cũng chính là bảo ta hãy từ bỏ ước mơ của mình!

Vậy mà bây giờ, con lại định bỏ cuộc dễ dàng như vậy ư!?
Ai có thể cho phép, nhưng ta nhất định không!"

Thoại phim này quá hay đi! T_T

Mà không phải vì nội dung thoại, mà cách đặt những câu thoại ấy vào đúng lúc, đúng cảnh, mới khiến chúng trở nên thấm thía và xúc động như vậy.

Phim đặt ra những tình huống không quá giật gân, tất cả đều có thể dễ dàng xảy ra trong đời sống, nhưng cách giải quyết lại không máy móc chút nào. Không lý tưởng hóa. Không phô trương. Không giáo điều. Không giảm nhẹ hiện thực. Không bày ra những biện pháp kiểu như chịu đấm ăn xôi. Suzu kết hôn không thành. Sayuri bỏ việc. Tadashi vẫn làm chân chạy vặt. Họ lựa chọn và họ trả giá, nhưng trên hết, họ đã quyết định bước ra khỏi con người cũ kĩ mà họ căm ghét, để tìm ra một hướng đi riêng. Đó là cái "được" lớn nhất của họ vậy.

Mối tình vĩ đại nhất không phải là mối tình có thể thổ lộ bằng lời, không phải là mối tình khiến người ta dễ dàng cùng nhau dứt áo ra đi. Mối tình vĩ đại nhất, là sự thấu hiểu, dẫu không một lời bày tỏ, là sự nồng nàn, dẫu chưa một lần say đắm, là sự cần nhau, cần như đồ ăn thức uống, cần như máu để tuần hoàn, khí trời để hít thở.

"Anh biết vì sao mỗi khi cha con anh cãi nhau, bọn trẻ đòi bỏ nhà đi, thế mà em vẫn yên tâm, để mặc chúng tự do không?"

"Bởi vì em tin chúng.
Bởi vì em tin chúng là con của anh, nên chúng nhất định sẽ không sao".

Tình yêu như thế, sao không đủ sức nặng chứ? Sao không đủ sức đánh bại bất kì mối tình nào trong quá khứ? Dù có là thứ tình yêu cuồng nhiệt đến thế nào.

Kết thúc quá đẹp. Người luôn chỉ biết dựa dẫm đã thôi không còn dựa dẫm. Người luôn chỉ biết kìm nén đã biết đón nhận sự giúp đỡ của mọi người. Người vốn hoang mang, do dự đã biết mình muốn gì và cần gì. Người thương yêu đã tìm được thương yêu. Ước mơ tưởng chừng không thành, nay được đền bù từ một nơi không ngờ tới. Và quan trọng nhất: dù thế này hay thế khác, họ vẫn ngồi đây, chung một bàn ăn, chung một mái nhà, chung cả tin yêu gần kề không bao giờ vơi cạn.

--------------

Về chuyện bên lề, phải nói, đập vào mắt ngay lập tức là cô Kuroki Hitomi, tuyệt sắc giai nhân, ngắm mê mẩn đắm đuối không biết chán O___o



Và điều làm mình bật ngửa nữa là cô này sinh năm 1960, hồi đóng phim này (2000) đã 40 tuổi O___o, nhưng phải nói là làm trùm dàn cast nữ! Đẹp hơn Hirosue, đẹp hơn chị Mizuno Miki, đẹp hơn chị Ishida Yuriko (hai chị này cũng đẹp nức nở rồi O__O). Dám là yêu quái chứ không phải người! >"<

Okada Junichi hồi còn trẻ :)). Chưa xem anh này đóng phim bao giờ (ngạc nhiên nha :)) ) nên cũng không biết sau này tiến bộ hay sao, nhưng phim này diễn còn hơi cứng 8->. Với lại trông lóc chóc con nít lắm, không mê được :)). Có điều, so với các bạn trẻ bây giờ thì ở độ tuổi đó, cũng thấy ảnh khá có tài 8->

Hirosue diễn vẫn õng ẹo như xưa :)).Đúng là mình ít khi nào cảm được diễn xuất chị này, miễn bàn thêm đi :))

Anh Oikawa có đóng 1 vai trong đây, mấy tập đầu còn tưởng ảnh là vai chính, ít ra cũng tương đương với vai của Hirosue (tưởng mô-típ phim giống Hanayome to Papađó mà 8->). Nhưng coi tới gần nửa mới té ngửa, và khi ảnh xuất hiện lại thì choáng quá câm nín luôn '___'. Mà trái ngang là, mình thấy ảnh hợp vai kinh khủng =)))))))))))))))))))))) (khổ vậy đó, anh hợp vai mà em đau đớn :)) ).

Một trong những phim gia đình xuất sắc! :x Tuy mấy tập đầu không hay lắm, vì ngoài em Suzu thì các nhân vật khác còn mờ nhạt (được cái xem để ngắm anh Oikawa cũng được :)) ), nhưng phim càng lúc càng hấp dẫn hơn, phá bỏ nhiều cách phát triển tình tiết thông thường để đào sâu vào tâm lý và mối quan hệ giữa các nhân vật, khiến câu chuyện ngày càng ý nghĩa và cảm động. Đặc biệt, mình rất thích cái kết, trọn vẹn, làm người xem vô cùng thỏa mãn :x.

P.s: bài Sayounara daisuki na hito (by Hana Hana) cực kì hay! >"<. Bài này có vẻ khá nổi tiếng (trên YT thấy vietsub tới mấy bản 8->, nhưng chưa bao giờ quan tâm nên không biết :)) )

Tạm biệt, người tôi yêu

$
0
0


Khổ, cứ coi phim là lại lòi ra nhạc 8-> 8->. Phim dở nhạc hay, phim hay nhạc cũng cứ hay :)). Vầy thì mê hoài không tỉnh mộng được :))

Giọng 2 chị này mỗi người một thái cực mà hát chung được hay ghê :))

MOZU's Brunch with Nishijima Hidetoshi

$
0
0


Cái phim gì mà khủng O__o. Rendora mà quay tới 8 tháng O__o. Ảnh nói trong sự nghiệp của ảnh thì phim này quay cực khổ nhất. Và chú Kagawa cũng bảo là phim như vầy mấy chục năm mới có 1 lần O__o

Mấy chú đừng quảng cáo nữa kẻo tui thêm đứng ngồi không yên O___o.

Nói vậy chứ theo cái Brunch trên thì không khí và nhân vật coi bộ giống Double Face quá. Hi vọng lên phim khác khác một tí 8->.

10/4 mới chiếu lận T__T, (chùm) trailer thì trông như trailer phim kinh dị O__o.

Chú Kagawa vừa Mozu, vừa Leaders, vừa Musashi :)). Chú là biểu tượng của chất lượng vàng hay sao mà ai cũng giành giật cho bằng được :))

Lại thêm trailer của Alice no toge, xem xong nhấp nhổm luôn O__O. Hy vọng phim dark đúng như quảng cáo :))

Miyamoto Musashi

$
0
0
Mình không rành về Musashi (dù nghe danh cũng nhiều), nhưng gần đây có mua cuốn Ngũ Luân Thư về đọc nên cũng đại khái biết được cuộc đời và sự nghiệp lẫy lừng của nhân vật này. Dĩ nhiên tiểu thuyết hay manga thì chưa bao giờ rớ tới (manga có liên quan tới kiếm thuật chủ yếu mới đọc có Kenshin và Kyo thôi).

Phim kiếm thuật của Nhật cũng chẳng xem được bao nhiêu, và trong số những phim đã xem thì nhìn chung là đều dở và sơ sài. 13 kiếm khách là movie, còn đỡ, chứ mấy cái jidaigeki drama ngắn có liên quan đến danh kiếm của NHK thì về khoản đánh đấm toàn chán ngắt và buồn cười.

Trong mặt bằng chung đó thì Musashi nổi bật hẳn lên. Cũng phải thôi, vì chỉ đạo võ thuật phim này là người phụ trách Rurouni Kenshin, movie từng gây tiếng vang và được đánh giá vô cùng cao 2 năm trước.



Ấn tượng đậm nét sau khi xem Musashi là: phim khá, nhưng còn khiếm khuyết nhiều, kiểu một mâm cơm có canh vừa miệng thì cá lại nhạt, rau củ tươi mới thì thịt thà lại dai nhách khó ăn. Kiểu như đang xúc động vì một cảnh hay một hình ảnh được dàn dựng khéo thì qua cảnh tiếp theo lại tụt hứng cái rẹt :)). Phim không đến nỗi vô duyên, nhưng nhiều chỗ lãng duyên cực kì, làm chê dở thì không nỡ nhưng khen hay thì chưa thể khen được!

Ví dụ nhiều lắm, nhưng kể ra ở đây những chỗ mình cứ nhớ hoài :)). Ngay đoạn đầu, trận chiến Sekigahara (vâng, trận chiến huyền thoại gì mà lèo tèo có 1 đám :)) - mình nghĩ đây là chỗ nên dùng CG để hoành tráng hóa nó đây nè) vừa máu me khói lửa xong, thì qua cảnh sau đã thấy anh Takezou lóp ngóp trong vũng máu, lầm bầm chửi thề như đàn bà. Giá mà chỗ này đừng để ảnh nói năng gì hết, chỉ dùng ánh mắt căm hờn thể hiện tâm trạng thôi thì đã hiệu quả bao nhiêu! Tiếp theo là cảnh Musashi gặp lại Otsuu trước khi đến chiến trường 76 chọi 1. Musashi đã trút cạn nỗi lòng, nói bao nhiêu điều thống thiết, nào là ta mà bỏ chạy thì sẽ bị cả thiên hạ chê cười, nào là không đối diện lúc này thì suốt đời sẽ phải trốn tránh, nào là ta không nhà không cửa, phải vang danh thiên hạ thì mới đường hoàng dẫn nàng ra đi được blah blah. Nói đến thế rồi mà em Otsuu vẫn nèo kéo phát bực ="=. Một cô gái không hiểu biết lòng người như thế có xứng đáng làm hồng nhan tri kỉ của người anh hùng không? Đáng lẽ, nếu Otsuu nghe Musashi nói xong, dù đau lòng nhưng vẫn kính cẩn tiễn đưa, nói câu "itterashai" với đôi mắt cứng cỏi, thì đoạn sau, thổi sáo chờ người sẽ cảm động và ý nghĩa hơn nhiều. Thêm 1 chỗ nữa, sau trận đấu với Seijuro (đánh nhau trong tuyết, vừa bi tráng vừa lãng mạn), em Akemi ở đâu nhảy ra quăng một câu mất duyên người con gái dễ sợ "Dắt em theo với!", xong bị người ta quăng cục lơ, quê độ gần chết ~__~. Mà nếu coi tới hết, nhớ lại đoạn này còn thấy lãng hơn nữa O.o. Và đỉnh cao là trận đấu huyền thoại giữa Musashi và Kojiro. Nguyên một đoạn dài trước đó, làm rất hay, nói rất chuẩn về con đường ngộ đạo và giới hạn của bản thân để chuẩn bị cảm xúc cho trận đấu này (mình rất thích chi tiết cái quạt và mái chèo đó nha). Vậy mà thời khắc đụng trận lại thất vọng tới cứng đờ ra luôn ~__~. Có cảm tưởng là đạo diễn tới đó hết vốn, hay cận kề ngày chiếu mà quay chửa kịp, nên đành nhắm mắt đưa chân, được tới đâu hay tới đó. Đã thế thì dứt khoát cắt luôn trận đó, làm đến đoạn đôi bên chạm kiếm là dừng, để khán giả tự tưởng tượng phần tiếp theo, coi như là kết thúc mở đi. Đằng này, cố đấm ăn xôi làm mà nửa vời, chẳng ra cái ôn gì thành ra coi xong muốn chửi bậy ghê luôn ="=

Ngoài ra còn có chuyện đang tính khen nhiều khung hình có cách quay nhấn mạnh cảm giác xa gần khá hiệu quả, thì lại nhớ ra có mấy cảnh dùng phông nền vi tính chắp vá chướng mắt không chịu được ~_~



Về nhân vật thì nguyên tuyến Matahachi - má ảnh - Otsuu đều nhạt. Mà mình đặc biệt thấy nhạt cái chuyện tình lâm ly giữa Takezou và Otsuu. Chuyện tình này cứ thấy không đủ sâu nặng mà nguyên nhân mình nghĩ là vì, Otsuu tính cách lờ đờ, kém ấn tượng hơn hẳn các vai nữ còn lại, quan trọng hơn là nàng ta ở bên lề cuộc đời cũng như sự nghiệp của Musashi, không có ảnh hưởng gì đến sự hình thành và thay đổi tính cách cũng như tình cảm của anh, nên mỗi cảnh ở bên nhau, cảm xúc đều không lên cao trào được '__'. Còn nữa, vai của Kaho rất thừa và không thể hiện được khả năng diễn xuất (yêu cổ lắm mà cũng phải nói vậy ~_~).

Chỗ dở tiếp theo là, vấn đề trong diễn xuất của Kimura. Nguyên cả tập 1, không hề thấy Musashi có tố chất của một đại nhân vật. Cách thể hiện vai diễn của Kimura nó cứ làm sao ấy '__'. Mà cái "làm sao ấy" mình cho rằng là do anh có quá nhiều động tác thừa trong diễn xuất. Méo miệng, nhếch môi, gầm gừ... bị lạm dụng một cách không thích hợp. Cảm tưởng Musashi không hề biết cách trấn tĩnh bản thân. Ừ đầu phim thì có thể chống chế vì nhân vật còn trẻ, còn thiếu kinh nghiệm và kĩ năng hàm dưỡng. Nhưng ngay cả sau khi "vào đời", khiêu chiến với môn phái Yoshioka rồi mà ảnh vẫn cứ tươm tướp thế nào ý ~_~. Cụ thể là cái cảnh bị cả một môn phái (tên gì quên rồi) bao vây, Musashi trông toàn thấy láo liên lấm lét. Mình đã mong ảnh hiên ngang đón nhận, kiểu như "thằng nào không sợ chết cứ nhào vô, ông không ngán", nếu đã có gan chọc giận người ta trước thì ít ra cũng nên ở vào tâm thế đó mới phải.



Cũng may nửa cuối tập thứ 2 Musashi, từ sau khi nhận ra sai lầm của mình, bắt đầu tìm kiếm con đường ngộ đạo, đã đằm hơn, suy tưởng hơn, bắt đầu biết cảm nhận sức nặng của sinh mạng, và như nhiều cao nhân chỉ điểm, biết "yếu đi" để xứng làm một con người. Tóm lại, cuối cùng cũng ra dáng một đại nhân vật. Diễn xuất của Kimura đoạn này mới trở lại có chiều sâu và rung động như những phim ngày xưa. Cái ánh mắt chứa đựng nhiều luồng tư tưởng, và sâu hút thiết tha đó, lâu rồi mình mới thấy lại.




Ngoài ra, không ngoài dự kiến, cái dàn cast "siêu sao" kia cũng đóng góp không hề nhỏ cho bộ phim, khiến nó dù có nhiều sạn, dù thoại đa số nhạt như nước ốc, dù kết thúc dấm dớ muốn chửi thề, nhưng tuyệt đối vẫn là một phim đáng xem. Sự khinh khỉnh lãng tử của Seijuro qua ánh mắt quyến rũ chết người của Shota ♥__♥; sự bình thản, bản lĩnh kinh người của một cao thủ nơi Kojiro qua diễn xuất hào hoa của anh Sawamura (cực thích chi tiết kẻ mạo danh :x :x); nét nhu mì, sắc sảo, thông thái, cao sang của Yoshino taiyu qua sự thể hiện của chị Miki vốn chuyên trị những vai geisha mê đắm lòng người (mà đoạn luận về đàn tì bà nghe mới "bác học" làm sao XD); cả thần thái xứng đáng với bậc thế ngoại cao nhân của các chú bác Kagawa, Nishida và Takeda nữa, phim như bữa tiệc của diễn xuất thực lực mà đôi khi cảm thấy được xem đến mãn nhãn, no nê, thừa mứa luôn.


Bias trai đẹp nên cap hình anh hơi nhiều XD

Bây giờ nói qua những phân cảnh chiến đấu, là phần không thể thiếu của bộ phim. Cảnh đấu kiếm của phim này hết sức xuất sắc. Để miêu tả được sự xuất sắc này thì cần phải so sánh là nó không thua kém phim chưởng Trung Quốc bao nhiêu về mức độ đẹp mắt (dù vẫn thua kém về thời lượng và quy mô), mà lại là phim chưởng vào thời kì người ta vẫn còn xem trọng tính hiện thực của trận chiến và sự chân phương của võ thuật, chứ không phải kiểu làm phim màu mè, diêm dúa mà phi lý, điêu toa, nên cuối cùng toàn bộ đều nông choèn choẹt như các phim bây giờ.

Nhắc tới chưởng Tàu thì cái phim mình mê nhất từ nhỏ (và giờ vẫn còn mê) là Thiếu niên Phương Thế Ngọc (Trương Vệ Kiện). Phim này sử dụng rất nhiều cảnh cận chiến, và cách thiết kế võ công thông minh, khéo léo cùng cách diễn tả sức mạnh, tốc độ đơn giản mà hiệu quả qua cát, gió và âm thanh giúp những cảnh đánh nhau cực kì mãn nhãn và thu hút. Phim chưởng Kim Dung do Trương Kỷ Trung chế tác là còn duy mĩ (kiểu như áo xống phần phật tóc tai phất phơ, đôi bên đang nhào vô tự nhiên dừng hình cái rẹt quay ngang một góc 90 độ =))))), v.v...), chứ TNPTN hết sức cổ điển, ai cũng con nhà võ gọn gàng, đánh đấm chiêu nào ra chiêu nấy, coi vào là ghiền luôn, tua hoài không biết chán *__*

Trở lại với Musashi, không giống như mặt bằng chung phim kiếm thuật của Nhật (mà lại còn là phim truyền hình, được đầu tư ít hơn điện ảnh cả về kinh phí lẫn thời gian), phim mang đầy đủ những ưu điểm kể trên (xem trọng cận chiến, tận dụng âm thanh và tốc độ), và vì kiếm Nhật nặng hơn kiếm Tàu nên mỗi lần binh khí va vào nhau, âm thanh không mỏng và rợn, mà nghe mạnh mẽ, hỗ trợ cực kì tốt cho việc thể hiện sức mạnh và độ dứt khoát.



Nhưng mà, có thể thấy, ông chỉ đạo võ thuật này sở trường về hỗn đấu hơn là song đấu, bởi vậy những cảnh hỗn đấu với vô danh tiểu tốt lại đâm ra ấn tượng và đẹp mắt hơn hẳn hai trận song đấu quan trọng của Musashi, là trận với Seijuro và trận với Kojiro. Cả hai trận này vèo cái đã định thắng thua, xem tụt hết cả hứng ~_~

Trận với 76 cao thủ dàn dựng cũng dở, vì diễn ra ở không gian rộng mà cách quay lại dàn trải vô cùng, khiến trận đấu trở nên loãng và thiếu trọng tâm (mình nghĩ nên để cho mấy ông chóp bu của phái đó thể hiện chút bản lĩnh và Musashi bị thương nặng hơn chút đỉnh thì sẽ gay cấn hơn '__').

Hai trận mình khá thích là trận đánh ở hành lang và trận liên thủ cùng Kojiro chống lại sơn tặc.

Trận hành lang thì vì khoảng cách gần nên độ ác liệt tăng lên rất nhiều. Đây cũng là lần đầu tiên Musashi nghĩ đến việc dùng kiếm ngắn, là giây phút khai sinh của phái song kiếm lừng danh. Nhưng trận này có hai điểm trừ, thứ nhất là thái độ láo liên của Musashi (đã chê ở trên ="=), thứ nhì là kết thúc dở hơi, đang gay cấn, tự nhiên nghe tiếng sáo của gái, anh phóc lên bờ tường chuồn mất '__' (nếu thoát dễ dàng vậy thì sao khi nhào được ra vườn anh không vọt lẹ cho rồi?).

Trận với sơn tặc hay hơn nhiều, là cảnh cao trào của cả phim. Cảnh này hay ở sự phối hợp nhịp nhàng, liên hoàn và chính xác của hai cao thủ. Tất cả quăng, vật, chém, đâm hỗ trợ cho nhau rất tốt và chuẩn. Musashi cũng bước ra với một ánh sáng mới, trong trẻo hơn và thẳng thắn hơn. Mình thích rất nhiều góc quay và động tác trong cảnh này ♥



Tóm lại, phim này đã gỡ gạc được ít nhiều cho đám phim vừa nhảm vừa nhạt của Kimura mấy năm gần đây. Ưu điểm nổi bật là phim dựng được những cảnh so kiếm hấp dẫn, chứng minh là Nhật đánh đấm cũng chả thua ai. Ngoài ra, triết lý và con đường ngộ đạo cũng nhân vật cũng có thể xem là sâu sắc, ý nghĩa. Nhưng phim còn quá nhiều điểm thiếu sót rất đáng tiếc, mà mình nghĩ có thể khắc phục được nếu nó là bản điện ảnh chứ không phải truyền hình.

Và có lẽ sẽ có hứng xem Kenshin movie vào một ngày gần 8->. Nào giờ vẫn bỏ đấy vì phim không có Tomoe mà chỉ có em Kaoru, cái em mình đã không được ưa thì chớ, lại còn do nữ hoàng CM Takei Emi đóng nữa :)). Cùng lắm thì tua cảnh có mặt ẻm, như cái kiểu mình đã tua những cảnh có anh Matahachi và bộ sậu thôi chứ gì :)).

P.s: mẹ ơi, mất 3 tiếng viết đống này! O__o

Nhớ hương bạch mai...

$
0
0



Chưa bao giờ được biết mùi hương này, nhưng kì lạ thay, kể từ khi xuất hiện, nó cứ quẩn quanh, vấn vít bên chàng kiếm sĩ, nhắc nhớ về hình bóng người con gái trong cuộc gặp gỡ định mệnh năm ấy, để rồi vấn vương mãi suốt chiều dài còn lại của câu chuyện.

Vấn vương mãi trong kí ức thời niên thiếu.




Nhiều năm trôi qua, Rurouni Kenshin chưa bao giờ là bộ sách tâm đắc. Nhưng Tomoe thì luôn khiến mình nặng lòng. Nặng lòng một cách ám ảnh.
Viewing all 878 articles
Browse latest View live




Latest Images